🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Ta đem bộ y phục thêu suốt đêm giao đến nhà viên ngoại họ Trương.

 

Nhũ mẫu trong phủ trả tiền, còn xuýt xoa khen ngợi:

 

“Nhìn đôi uyên ương thêu này xem, thật là sống động. Tay nghề này so với thợ thêu giỏi nhất kinh thành cũng chẳng kém, cô nương ở trấn Bạch Thủy này thật là phí tài.”

 

Nhũ mẫu chỉ đang khách sáo, ta hiểu rõ.

 

Thẩm Đình Chi từng nói với ta, thực ra tay nghề của ta rất bình thường, đôi khi hắn chê xấu, còn bắt ta tháo những họa tiết trên cổ áo hay ống tay áo ở chỗ dễ thấy, để khỏi làm hắn mất mặt.

 

Vì vậy ta chỉ đáp:

 

“Đâu có đâu có, nhũ mẫu quá lời rồi.”

 

Ra về, lòng hân hoan, tự nhủ mình thật khéo tay.

 

Hôm qua mới học biết chữ, hôm nay đã biết cách đối đáp khách sáo.

 

Sớm muộn gì ta cũng có thể chen chân vào vòng giao thiệp của những người đọc sách.

 

Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức quen thuộc, ta liếc nhìn qua, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.

 

Chiếc trâm ngọc đá vốn trưng trên quầy hàng thường ngày đã không còn.

 

Ngày ta thành thân không có mai mối hay sính lễ, ba năm qua cũng chưa từng có thêm món trang sức nào.

 

Chỉ có cây trâm ấy, làm từ một loại đá xanh lục như ngọc, kiểu dáng cổ kính mà tinh tế, ta đặc biệt yêu thích.

 

Nhưng giá quá đắt, tận năm lượng bạc.

 

Bằng cả hai năm chi tiêu trong nhà.

 

Một lần ta liều lĩnh đề cập đến, nhưng Thẩm Đình Chi chỉ lạnh lùng liếc nhìn ta, không nói một lời, khiến ta chẳng dám mơ tưởng nữa.

 

Tưởng rằng mỗi ngày ngắm qua một chút cũng đủ mãn nguyện.

 

Nhưng giờ không thấy nó đâu, lòng lại trống rỗng vô cùng.

 

Ta không khỏi bực bội.

 

Sớm biết, sớm biết vậy, ta đã cắn răng…

 

Nhưng rồi lại cúi đầu thở dài.

 



Ôi, biết sớm thì được gì?

 

Dù có cắn nát răng, ta cũng không thể bỏ năm lượng bạc mua một cây trâm.

 

Ta đâu xứng đáng với món đồ tốt đẹp như thế.

 

“Nương tử nhà họ Thẩm, nương tử nhà họ Thẩm?”

 

Chủ quán gọi ta.

 

“A, trời ơi!”

 

Ta giật mình nhận ra, bản thân đã vô thức bước vào tiệm.

 

Lúc này, tay ta lỉnh kỉnh nào rượu, nào thức ăn, trong giỏ còn có một con cá chẽm tươi sống đang quẫy đạp, nước b.ắ.n lên mặt, hòa lẫn với bùn đất và nước mắt.

 

Thật quá lôi thôi, chắc chắn sẽ làm mất mặt Thẩm Đình Chi.

 

Ta vội vàng xin lỗi, cúi đầu định rời đi.

 

Chủ tiệm lại chẳng mấy để tâm, còn cười lớn một cách sảng khoái:

 

“Nương tử nhà họ Thẩm hà tất phải buồn bã như vậy?

 

Thẩm nương tử đoán xem, cây trâm ấy, là ai mua đi?”

 

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, bất chợt một ý nghĩ không tưởng lóe lên trong đầu.

 

“Ý ông là…”

 

“Ha ha, Thẩm nương tử đoán không sai, Thẩm quan nhân khi mua còn nói, hôm nay muốn tặng một bất ngờ cho người trong lòng.

 

Ôi chao, phu nhân đừng trách ta tiết lộ trước nhé!”

 

Chủ tiệm nháy mắt với ta:

 

“Đúng là ‘Vị bác khuynh thành tiếu, thiên kim bất túc đa’ mà!”

(Vì một nụ cười của giai nhân khuynh thành, ngàn vàng cũng không phải là quá nhiều.)

 

Ta vẫn nhớ mình phải giữ thái độ đoan trang, nhưng ý cười đã hiện rõ trên chân mày, khóe môi không kiềm được mà nở thành một nụ cười thật lớn.

 

Trong lòng như có hàng trăm con bồ câu đang vỗ cánh tung bay.

 

Trời ơi, ta thật quá may mắn!

 



Lấy được một lang quân như ý thế này, lại còn đối xử với ta tốt đến vậy.

 

Ta xoay người bước ra khỏi tiệm, chân không tự chủ mà bước ngày càng nhanh hơn trên đường về nhà.

 

Hắn không biết, ta cũng có một bất ngờ muốn dành cho hắn.

 

06

 

Ta bụm miệng cười ngây ngốc, rửa rau cũng cười, nhóm bếp cũng cười, thấy con mèo Lê Luyện rón rén định trộm cá, ta vẫn ngây ngốc cười.

 

“Ây, ây! Con mèo kia!”

 

Ta bừng tỉnh, vội vàng đưa tay đuổi.

 

Lê Luyện vốn đang bảo vệ con mồi, vung móng vuốt sắc nhọn cào mạnh một đường, rồi lao vút ra khỏi sân, chạy về phía ngoài ngõ.

 

Bỏ mặc mu bàn tay rỉ máu, ta vội vàng đuổi theo.

 

Lê Luyện từ trước đến giờ chỉ nuôi trong nhà, ra khỏi sân e rằng sẽ chạy lạc.

 

Chạy đuổi một hồi lâu, cuối cùng cũng bắt được con mèo, vậy mà lại phát hiện mình đã đến đình Ẩm Lục ở vùng Tây ngoại ô.

 

Lúc này mặt trời đã dần khuất, trong đình dài lại ồn ào náo nhiệt, những bộ áo trắng tay áo rộng thướt tha vây quanh, hình như có người đang mở tiệc rượu.

 

Ta không mấy bận tâm, chỉ ôm chặt Lê Luyện vào lòng, định quay trở về nhà.

 

Nhưng vừa ngẩng mắt lên, bước chân ta bỗng khựng lại.

 

Dưới ánh hoàng hôn tàn lụi, một sắc xanh lục óng ánh đập vào mắt ta.

 

Đó chính là cây trâm đá ngọc mà ta ngày đêm mong mỏi.

 

Người cài cây trâm trên tóc, quay đầu nhìn lại, nếu không phải Liễu Đường thì là ai?

 

Thẩm Đình Chi ngồi bên cạnh nàng, chân mày cao thẳng, ánh mắt đầy tình ý.

 

“Chiếc trâm này vốn không xứng với nàng, nhưng hiện tại ta chỉ có thể tặng cái này. Sau này có thứ tốt hơn, nhất định sẽ bù đắp cho nàng gấp bội.”

 

Bảo vật mà ta dốc hết sức cũng không với tới, lại là thứ rẻ mạt không xứng đáng với người khác.

 

Trước mắt ta mọi thứ bỗng trở nên mờ mịt, vỡ nát.

 

Trong cõi lòng rối bời ấy, ta chợt tỉnh ngộ.

 

Thì ra, đó căn bản không phải là sự ngưỡng mộ hay tôn kính của người đọc sách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.