Liễu Đường đến trấn Bạch Thủy một tháng trước.
Nghe nói nàng vốn là tiểu thư của một gia đình giàu có, nhưng gia đạo sa sút nên phải lưu lạc tới nơi này.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thẩm Đình Chi đã xem nàng như tri kỷ.
Hắn khen nàng thông minh, hiểu lễ nghĩa, có tầm nhìn xa trông rộng, lại còn cùng chí hướng với hắn.
Thẩm Đình Chi trước giờ luôn giữ lễ, ăn không nói, ngủ không lời. Nhưng từ khi quen biết Liễu Đường, ngay cả lúc ăn cơm, hắn cũng không nhịn được mà nhắc đến nàng.
Thực ra ta rất vui.
Giọng nói của Thẩm Đình Chi thật dễ nghe, như suối nguồn trong mát, chỉ là bình thường hắn rất ít nói chuyện với ta.
Chỉ cần hắn chịu nói, nói gì ta cũng thích nghe.
Huống hồ, đó lại là một nữ tử biết chữ, ta cũng rất ngưỡng mộ.
Vậy nên ta thuận theo khen nàng vài câu.
Không ngờ hắn đột nhiên sa sầm mặt:
“Đường Nhi là trăng sáng trên trời, nàng cũng xứng để bàn luận sao?”
Ta sợ đến mức bật dậy, bát đũa rơi lăn lóc trên đất.
Vì thế tối đó lại bị phạt, không được phép ăn cơm.
03
Hàng xóm kiêm bạn thân của ta, Trường Tuyết, vô cùng khó hiểu, hỏi vì sao ta lại ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Đình Chi đến vậy.
Ta đếm ngón tay, giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-la-ngoc-ty-vet/3742706/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.