Trong một không gian chật hẹp và kín bưng, bầu không khí trở nên vi diệu đến mức có thể cảm nhận được sự tiếp xúc về xác thịt. 
Giang Đề vẫn giữ tư thế cúi đầu chơi điện thoại, nhưng nội dung trên màn hình mãi không thay đổi. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu như đang bốc hơi nóng ra ngoài. 
Cử động? Hay không cử động? Trong khoảnh khắc ngượng ngùng kéo dài như cả thế kỷ này tựa như một câu hỏi triết học bất biến từ ngàn đời. 
Cử động, sẽ ngượng ngùng. 
Không cử động, sự ngượng ngùng lại tiếp tục kéo dài. 
Nhưng cơ thể của Giang Đề đã đưa ra câu trả lời — Cậu không cử động. 
Màn hình tối đen, Giang Đề lại bấm sáng lên. 
Cậu mím chặt môi, lòng dạ rối bời kinh khủng. 
Lưng Trần Hiệt áp sát vào bức tường kim loại, chân mày nhíu sâu, ánh mắt dán chặt vào bức tường đối diện, nơi phản chiếu bóng dáng của anh với Giang Đề chồng lên nhau. 
Mẹ nó. 
Nếu tiếp tục lấn tới thì thật không lịch sự. 
Anh giống như một con thú vậy. 
May mà thang máy không mất quá lâu để hoạt động lại, chỉ chớp mắt đã đến tầng chỉ định. 
Hai nhân viên nâng chiếc tủ bước ra trước, cuối cùng Trần Hiệt với Giang Đề cũng có thể tách ra. 
Trần Hiệt nuốt khan một cái, mím chặt môi đi theo sau Giang Đề, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thoáng qua vẻ bực bội. 
Trước đây, khi Trần Hiệt và Giang Tiểu Đề cùng nhau xào CP, hai đứa con trai chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-fmvp-yeu-thich-cua-team-ra/3740671/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.