🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba giờ sáng, trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ, căn cứ xa hoa của EOG chìm vào màn đêm tĩnh mịch như một con hổ ẩn mình.

Dọc theo hành lang dài tối om ở tầng hai, một cánh cửa phòng tập luyện hé mở để lộ một tia sáng yếu ớt từ bên trong hắt ra.

Giang Đề ngồi co ro trên chiếc ghế chơi game, hai tay ôm lấy chân, cằm tựa lên đầu gối, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại sáng trưng.

Tieba, Diễn đàn, Hupu, Zhihu, Weibo.

Bình thường cậu rất ít khi lướt mấy nền tảng này, nhưng tối nay, cậu đã đặt chân ở mọi nơi.

Ở hầu hết các khu vực thảo luận về thể thao điện tử, cái tên "Wither" đều chiếm lĩnh các hotsearch và tag nổi bật.

Những lời nghi ngờ, chế nhạo, mắng mỏ, ào ào như cơn bão là điều mà Giang Đề phải gánh chịu trong suốt cuộc đời.

Tại phòng tập luyện rộng lớn, bóng dáng cậu thanh niên lẻ loi càng thêm cô đơn, buồn bã.

Thật ra, Giang Đề thấy cũng không sao, dù những lời lẽ khó nghe đến đâu thì cậu vẫn cố gắng bỏ qua. Nhưng đến khi nhìn thấy một bài viết, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

[Hot: Bằng chứng xác thực về việc Hiệt Thần với Wither bị ghép đôi vì marketing, vào xem lẹ!]

Vừa vào, cậu đã thấy bài viết chính bị spam gọn gàng với 33 chữ "haha".

Phản hồi: [Cười đái luôn, tôi còn tưởng Hiệt Thần với Trụy Thần nhà kia giống nhau đều tự nguyện, không ngờ lại bị cao tầng ép ghép cặp với Ôn Thần Wither]

Tiếp theo tới danh sách liệt kê ra những cái gọi là 'bằng chứng xác thực'

—— Một tài liệu được cho là do nhân viên EOG vô tình để lộ ra với tiêu đề nổi bật: 'Kế hoạch marketing về việc xây dựng cặp đôi nam nam giới thể thao điện tử Pray và Wither'

Ngoài ra, còn có cái gọi là ảnh chụp màn hình trò chuyện của những nhân viên đã nghỉ việc ở EOG.

Các bình luận bên dưới bài viết đang rất sôi nổi.

[Chết cười, tôi đã đoán trước được mà]

[Trời ơi, cặp đôi tôi ship hóa ra lại là giả sao?]

[Hahaha, chỉ có mấy con hủ nhìn đâu cũng thấy hint mới tin là họ thật sự có gì đó thôi]

[Đỉnh thật sự, dám ép bố Hiệt của tôi phải ghép cặp, rốt cuộc cái tên Ôn Thần đó là ai chứ?]

[Hu hu hu hu hu, nhưng mà bé Đề thật sự rất đẹp trai, rất đáng yêu, cực kỳ xứng đôi với Hiệt Thần mà]

[Chỉ có khuôn mặt là xứng thôi, thực lực thì một người trên trời, một người dưới đất]

[Ôi cíu tui, mau đục thuyền chúng nó đi, đừng để bé Gà đó dính lấy chồng tôi nữa được không??]

.…

Giang Đề không rõ những bằng chứng này có thật hay không, nhưng dù là giả thì cậu cũng hiểu rõ, ít nhất những chủ đề được đề cập trong bài viết này là thật.

Một đêm đọc hàng nghìn bình luận lăng mạ cũng không cái nào khiến cậu khó chịu như lúc này.

Hàng mi của chàng trai khẽ run run cụp xuống, ngón tay vì siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó khiến các khớp xương mảnh mai hơi tái đi.

Mây đen che khuất trăng thanh, gió lùa qua khu rừng rậm.

Vào một khoảnh khắc, Giang Đề bất chợt ngồi thẳng lưng, ném điện thoại sang một bên rồi bật máy tính và bắt đầu lần xem lại thứ ba của mình.

Nghe đồng đội nói, ZZ cố tình bắt chước phong cách chơi của Thẩm Trụy nên cậu cũng phân tích lại luôn trận đấu giữa WWG với đội mình ở vòng đấu thường.

Trong tai nghe là âm thanh trò chơi và tiếng bình luận đan xen hỗn loạn.

"Trong suốt bao năm làm bình luận viên thì đây là lần đầu tiên tôi thấy một tuyển thủ như vậy! Cậu ấy dám chơi xạ thủ như một sát thủ, nói đánh là đánh, nói mở giao tranh là mở giao tranh! Khí thế ngút trời, chú ngựa ô khuấy đảo trời đất, không hề biết sợ là gì!!!"

"Ơ kìa... pha này hình như hơi liều lĩnh, Wither không nhận ra Fall đang dụ cậu ấy hả?"

"Đợt lao vào chí mạng của Wither thực sự quá đỉnh! Cậu ấy ngông cuồng thật, tôi thích quá đi mất!!"

"Đổi mạng lấy mạng, không lỗ nhưng cũng không lời, tôi nghĩ Wither cần kiềm chế lại một chút."

"Ồ, pha một cân năm này của Wither, xử lý khá tinh tế, quá đỉnh luôn!"

"Quá táo bạo!! Chỉ trong khoảnh khắc sinh tử mà lối chơi của cậu ấy hoàn toàn không cân nhắc hậu quả, điều này gần như khiến cả EOG phải trả giá đắt vì cậu ấy."

.…

"Đột nhiên tôi cảm thấy trên đấu trường, tuyển thủ cần phải học cách kiêng dè. Quá trẻ và ngây thơ sẽ dễ dàng bị đối thủ nắm thóp."

"Trụy Thần vẫn già dặn kinh nghiệm hơn, dù Wither có Hiệt Thần bảo vệ nhưng cậu ấy vẫn dễ bị dụ ra ngoài."

"Thể thao điện tử ấy mà, thực lực là số một nhưng đồng thời cũng đừng quên rằng, chiến đấu đồng đội và điều chỉnh tâm lý là hai kỹ năng quan trọng không kém."

"Với cả là... Hiệt Thần đâu phải SP. Cậu ấy là bá chủ đường Top số một của Liên Minh mà…"

***

Sáng sớm, Trần Hiệt ôm Lộ Lộ bước vào phòng huấn luyện thì bị một luồng gió lao đến đập thẳng vào trán.

"Meo~" Lộ Lộ rụt đầu đầy lông xù của mình vào lòng anh tỏ vẻ hoảng sợ.

Nhưng chỉ vài giây sau, nó đột nhiên bắt đầu vùng vẫy cố gắng thoát khỏi vòng tay của Trần Hiệt, móng vuốt hướng về một phía nào đó.

"Meo~ meo~" Lộ Lộ kêu lên đầy vẻ nôn nóng.

Trần Hiệt cúi đầu nhìn nó, cười bất đắc dĩ: "Ê này, vừa thấy baba là muốn bỏ rơi ba phải không?"

Không ngờ Lộ Lộ nghe xong còn há miệng nhỏ cắn một cái vào mu bàn tay của Trần Hiệt như để phản đối.

Trần Hiệt ăn đau đành thả nó ra, thở dài bất lực nhìn Lộ Lộ vui vẻ.

Lộ Lộ vừa chạm đất là nhanh nhẹn nhảy lên bàn, chỉ trong chớp mắt đã bay tới vị trí duy nhất có bộ máy tính màu trắng trong cả phòng huấn luyện.

"Meo meo~"

Móng vuốt mềm mại của mèo con vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của chàng trai.

Giang Đề đang gục ngủ trên bàn, mơ màng mông lung.

Chưa tỉnh hẳn mà cậu đã vươn tay ra ôm lấy chú mèo vào lòng.

Sau đó vùi mặt vào bộ lông mềm mại, hít một hơi thật sâu.

Rồi lặp lại một lần... Mới tỉnh táo.

Trần Hiệt: "..."

Trần Hiệt đặt bữa sáng lên bàn cho Giang Đề hỏi: "Còn muốn ngủ tiếp không?"

Giang Đề ôm mèo ngẩng đầu nhìn anh, mí mắt sụp xuống, biểu cảm lộ rõ cơn cáu gắt vì vừa thức dậy, trên đầu còn có một chỏm tóc dựng ngược lên rối bù.

Trần Hiệt đưa tay vuốt thẳng chỏm tóc đó: "Chưa tỉnh hẳn thì ăn xong rồi về phòng ngủ tiếp."

"……Không ngủ, phải tập." Giang Đề ngáp dài, lẩm bẩm nói.

Trần Hiệt vừa định nói gì đó thì ánh mắt bỗng dừng lại ở phần cổ của chàng trai rồi đi xuống.

Do tư thế ngủ không ngay ngắn nên cổ áo thun bị kéo xuống khá nhiều, lộ ra một mảng da trắng lạnh trên ngực cùng với xương quai xanh tinh tế thon gầy, tất cả hoàn toàn phơi bày ra ngoài không khí.

Giống lần trong hành lang Trần Hiệt không thể rời mắt khỏi đôi môi của chàng trai, lần này cũng không thể rời ánh nhìn khỏi phong cảnh từ cổ xuống của cậu, còn trắng trợn ngắm nghía vài giây.

Thật là mãn nhãn, vitamin khiến tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái.

Sau khi Trần Hiệt phản ứng lại thì cảm thấy mình thật khó hiểu, thậm chí có chút biến thái.

Giang Đề cũng nhận ra ánh mắt của anh, cúi xuống nhìn cổ áo mình.

Sau đó, hàng mi cậu khẽ chớp rồi bình thản kéo cổ áo lên lại.

"Hôm nay luyện lúc mấy giờ?" Giang Đề hỏi.

Trần Hiệt thu ánh mắt về: "Không luyện."

"?"

Cậu nhớ rất rõ hôm nay có lịch tập luyện, hơn nữa còn rất quan trọng.

Ai ngờ Trần Hiệt nói: "Anh xin nghỉ cho em rồi."

Giang Đề nhíu mày, bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.

"Hôm nay đưa em ra ngoài chơi." Trần Hiệt đút tay vào túi nói.

"Không đi."

Trần Hiệt lập tức ôm lấy mèo: "Không đi thì thôi, anh đưa Lộ Lộ đi."

"……"

Trần Hiệt quay người rời đi, Giang Đề bất chợt giơ tay lên nắm lấy vạt áo anh, đầu ngón tay siết chặt.

Không nói một lời nhưng vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Trần Hiệt quay lưng về phía cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu mèo con.

Đúng là con gái đáng yêu mãi đỉnh.

Giang Đề chỉ nghĩ mãi về chuyện tập luyện nên cũng chẳng hỏi Trần Hiệt định dẫn mình đi đâu chơi. Sau khi xuống xe thì cậu nhận ra mình đang ở một nơi lạ hoắc.

"Đây là đâu?"

"Bảo tàng Liên Minh."

Giang Đề ngơ ngác rồi đi theo Trần Hiệt vào trong.

Nơi này thường cần vé vào cổng nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp thì không cần.

Hơn nữa, với độ nổi tiếng của Trần Hiệt thì nhân viên bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy anh liền trực tiếp cho họ vào.

Đây là lần đầu tiên Giang Đề đến Bảo tàng Liên Minh. Tâm trạng vốn khó chịu của cậu lập tức được xoa dịu và choáng ngợp trước từng khung cảnh hiện thực trước mắt.

Đầu tiên họ đến trước một bức tường đặc biệt, trên đó khắc nổi hàng chục logo đội tuyển.

"Đây là bức tường logo các đội đầy đủ nhất trong giải đấu, bao gồm tất cả các đội đã tồn tại trong quá khứ và hiện đang hoạt động." Trần Hiệt giải thích.

Giang Đề ngẩng đầu, lần lượt nhìn qua từng logo.

Phần lớn logo đội tuyển đều sử dụng hình ảnh một loài động vật làm biểu tượng.

Ngay ánh mắt đầu tiên, cậu nhìn thấy một con mèo đen.

Nó nằm ở vị trí trung tâm nhất, xung quanh là những logo đội khác gồm có cú mèo, chó hoang, cá mập biển.

Giang Đề nhanh chóng tìm thấy logo của EOG, nó nằm ngay cạnh mèo đen – Một con chim ưng khát máu đầy hung dữ.

Phía bên kia mèo đen là một con sói trắng, biểu tượng của WWG.

Trần Hiệt quay đầu nhìn thì phát hiện ánh mắt của Giang Đề chăm chú đến lạ, đôi mắt vốn dĩ bình lặng nay lại ánh lên chút tia sáng nhẹ nhàng tựa nắng ban mai.

Anh mỉm cười, nói: "Đi theo anh."

Giang Đề bước theo Trần Hiệt đến một đại sảnh ở tầng khác, nơi này còn hùng vĩ hơn cả bức tường logo đội vừa rồi.

Bởi vì ở đây được trưng bày tất cả các cúp vô địch trong lịch sử Liên Minh.

Ở trung tâm, trong tủ kính đắt giá nhất là nơi trưng bày tất cả huy chương và cúp FMVP qua các năm.

Mỗi chiếc cúp đều đi kèm một bảng giải thích danh dự.

Trong đó còn có chữ ký tay của người từng giành được FMVP.

Đôi mắt Giang Đề lập tức sáng lên.

FMVP— Giải cá nhân cao nhất trong thể thao điện tử chuyên nghiệp, cũng là giấc mơ của mọi tuyển thủ.

Cậu lần lượt xem từng chiếc, không dám chớp mắt lấy một lần.

Cuối cùng, cậu tìm thấy tên Pray.

Khoảnh khắc đó, chàng trai vô thức tiến gần hơn, đưa tay chạm lên bề mặt kính trong suốt của tủ trưng bày.

Trần Hiệt thấy vậy thì hơi sững người, sau đó khóe môi nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Anh đã thành công.

Anh cảm nhận được sự ngưỡng mộ từ Giang Tiểu Đề dành cho mình.

Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng đợi được ngày này.

"Anh."

"Ừ? Anh đây."

Giang Đề im lặng một lúc rồi nói: "Chữ anh xấu điên."

"..." Nụ cười của Trần Hiệt cứng lại: "Gì cơ?"

Giang Đề quay đầu, ném cho người đàn ông ánh mắt khinh bỉ: "Chữ ký của tất cả các đại thần đều là kiểu chữ nghệ thuật đẹp mắt, chỉ có anh là giống như chó tha."

Trần Hiệt: "..." Tâm trạng như bị chó cắn một cái.

Anh há miệng nhưng không biết phải nói gì.

Thật ra, chữ ký đó là một sự cố.

Khi Liên Minh gửi giấy chứng nhận để anh ký tên thì đúng lúc chấn thương tay phải của anh bị tái phát, ngón tay không thể cử động.

Bất đắc dĩ, anh đành phải ký bằng tay trái.

Nhưng bây giờ Trần Hiệt đang hối hận đến mức ruột gan quặn đau.

"Giang Tiểu Đề, em thật không có tâm mà."

Giang Đề quay đầu đưa lưng về phía anh, khóe miệng khẽ nhếch lên thật nhanh.

Sau khi Giang Đề xem xong toàn bộ các cúp FMVP thì cậu ngẩn người.

"Sao thế?" Trần Hiệt đặt tay lên vai cậu hỏi.

Giang Đề quay đầu lại, hơi thở nhẹ phả vào khuôn mặt gần sát của anh.

"Tại sao..." Cậu ngập ngừng, "Tại sao không có một chiếc FMVP nào thuộc về vị trí xạ thủ cả?"

Trần Hiệt cảm thấy trên người Giang Tiểu Đề tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng của trái cây rất dễ chịu. Không biết đó là sữa tắm hay nước giặt quần áo.

Chắc không phải là nước giặt quần áo, vì mọi người trong team đều dùng loại giống nhau.

Vậy thì là sữa tắm.

Mùi trái cây...

Cũng đúng, rất phù hợp với tính khí của bạn nhỏ.

Giang Đề thấy Trần Hiệt không nói gì mà lại cười liền sa sầm mặt: "Anh đang cười nhạo chúng tôi sao?"

Trần Hiệt thu lại nụ cười vô thức của mình, bình tĩnh đáp: "Anh không cười."

"Anh cười! Rõ ràng anh đang cười nhạo AD chúng tôi!" Giang Đề trừng mắt nhìn anh.

Trần Hiệt: "..."

Trần Hiệt: "Chỉ là vấn đề meta, chỉ là vấn đề meta mà thôi."

Giang Đề im lặng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Cậu không phải đứa đần, sao lại không hiểu Trần Hiệt chỉ đang an ủi qua loa.

Meta thay đổi thăng trầm, đôi khi vị trí xạ thủ mờ nhạt, nhưng hào quang nhân vật chính chưa bao giờ thực sự biến mất.

Đáng tiếc, ngay cả SP cũng từng giành được FMVP, nhưng AD thì không.

Phải biết rằng, trong lịch sử Liên Minh chưa từng có cái gọi là thời đại lấy SP làm trung tâm.

So sánh như vậy làm AD giống như một công tử nhà giàu, hào nhoáng nhưng vô dụng.

Giang Đề đút tay vào túi, mặt không biểu cảm đi theo Trần Hiệt chờ thang máy.

Đi được một đoạn, cậu bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày FMVP, một tham vọng mạnh mẽ chưa từng có trỗi dậy trong lòng cậu.

"Anh."

"Hả?"

"Tôi đã sai."

Trần Hiệt ngớ người. "Sao cơ?"

Giang Đề nhìn anh mà môi mím lại, hàng lông mi rủ xuống tạo thành một mảng bóng mờ nhạt.

"Hôm trước anh nói muốn cùng tôi giành chức vô địch, còn nhớ không?"

Trần Hiệt kiên nhẫn chờ câu hỏi: "Đương nhiên là nhớ."

Giang Đề nuốt nước bọt, yết hầu khẽ nhấp nhô hỏi: "Tôi phải làm thế nào?"

Trần Hiệt chậm rãi tiến đến gần cậu, không cười nhưng ánh mắt lại dịu dàng: "Phải làm thế nào nhỉ? Giang Tiểu Đề nghĩ xem?"

Giang Đề bị hỏi ngược nên nhìn anh trân trân. Qua vài giây đối diện, ánh mắt của cậu từ ngỡ ngàng dần trở nên trong sáng, kiên định.

Trần Hiệt nhếch môi: "Biết câu trả lời rồi sao, Giang Tiểu Đề ơi?"

"Ừm." Giang Đề nói, "Từ nay tôi sẽ không duo với anh nữa."

"?" Trần Hiệt đơ người.

Giang Đề tiếp lời: "Tôi sẽ tìm Time và anh Bắc Nam chơi cùng."

"Thế anh thì sao?"

"Anh đi tìm người khác để duo ngọt ngào đi."

Trần Hiệt cười chết lặng: "Giang Đề, anh thật sự phục em rồi, đứa nhỏ cờ đỏ này."

Cửa thang máy ting một tiếng mở ra.

Trần Hiệt bước vào với vẻ mặt đen xì, Giang Đề theo ngay sau.

Sau khi bước vào thang máy chật chội thì Trần Hiệt với Giang Đề phát hiện có hai nhân viên cùng một chiếc tủ kính khổng lồ chiếm gần hết không gian.

Một trong hai nhân viên quay sang nói:"Chàng trai, đứng nép vào góc đi."

Không còn cách nào khác, Trần Hiệt đành đứng chen sát vào Giang Đề, vị trí của anh ngay phía sau cậu.

Vốn dĩ hai người đã đứng rất gần mà nhân viên còn đột nhiên lùi hai bước khiến Giang Đề bị ép chặt vào người Trần Hiệt.

Tiếng "ting" vang lên khi cửa thang máy khép lại. Thang máy bắt đầu đi lên nhưng chỉ được vài giây thì bỗng dưng dừng lại giữa chừng.

Nhân viên làm việc bấm loạn xạ các nút, tức tối: "Tôi đã nói kiểm tra bảo trì từ trước mà cứ lề mề mãi. Bây giờ hay rồi, ra vấn đề luôn!"

Giang Đề cảm thấy xui xẻo nhưng không đến mức hoảng hốt, nghĩ rằng không phải chỉ mình cậu gặp rắc rối.

Cậu lẳng lặng cúi đầu lấy điện thoại ra chơi giết thời gian trong lúc chờ nhân viên gọi hỗ trợ.

Nhưng vừa chơi được vài giây thì cả người Giang Đề đột nhiên cứng đờ.

Trong đầu cậu như có tiếng nổ "ầm" vang lên, nhiệt độ toàn thân tăng cao, vành tai đỏ bừng.

Phía sau là Trần Hiệt.

Con chó lợn này...

Chỉ vô tình tiếp xúc cơ thể mà Trần Hiệt lại.... Cương?

Giang Đề sững sờ, cả người cứng đờ như tượng.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

•Chả hiểu sao càng ngày càng thấy có điểm giống giống CP nhà mình =)))

22/12/2024

#DevilsNTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.