05
Vốn dĩ tôi đã ra khỏi phòng bệnh, nhưng nghe được động tĩnh lớn như thế thì cũng phải kinh ngạc quay đầu.
Cố Húc là chủ của một công ty mới nổi về công nghệ.
Hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi còn trẻ đã thành danh, năm 25, 26 tuổi đã kết giao rất nhiều người, người ta đều lịch sự gọi hắn là "Tiểu Cố tổng".
Đi cùng với sự thành đạt đó chính là tính cách nghiêm khắc lạnh lùng, rất khó ở chung.
Vậy mà bây giờ hắn không còn lại chút hình tượng nào. Hắn nằm dưới đất rồi liều mạng bò về phía tôi.
Tôi quay lại và ngồi xuống trước mặt hắn: “Anh thực sự chỉ biết một mình tôi à?
"Tôi là ai?"
Cố Húc vươn tay nắm lấy cánh tay tôi, hắn sợ tôi lại chạy mất.
Cố Húc trả lời trôi chảy: "Em là Viên Viên, là hàng xóm của anh, ba của em là ba Viên, mẹ em là giáo viên cấp 3, em bị dị ứng nặng với đậu phộng và hải sản, chỉ cần ăn một chút là cả người sưng vù."
Chà… toàn bộ đều là sự thật.
Khóe miệng tôi hơi run "Anh... anh cho rằng mình 20 tuổi đúng không?"
"Vậy anh thử nghĩ xem, 20 tuổi thì chúng ta đều là sinh viên năm hai, hiện tại nhìn nét mặt già nua của anh xem, có miếng nào giống sinh viên đại học không?"
Cố Húc sờ sờ mặt rồi lại nhìn tôi, không hiểu sao mặt hắn lại đỏ bừng.
Tôi: "...."
"Anh nghe bác sĩ nói chuyện với em."
Cố Húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-quen-nhau/2665084/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.