06
Tôi kết hôn vào năm 25 tuổi.
Không quá sớm cũng không quá muộn, vừa đúng lúc chúng tôi nghèo nhất.
Lúc đó Cố Húc còn không có nổi 100 đô trong người.
Hắn chỉ đành mua một chiếc bánh dâu tây trị giá 58 nhân dân tệ, sau đó thắp nến và dùng chiếc bánh này để cầu hôn tôi.
Không chỉ là đơn giản, phải nói là cực kỳ tồi tàn.
Tình yêu của người khác khi tu thành chính quả thì thường sẽ có hoa tươi hay nhẫn kim cương, cực kỳ lãng mạn.
Mà tôi chỉ có cái bánh ga-tô này.
Chúng tôi chen chúc trong căn nhà thuê chật hẹp rồi cùng nhau ăn bánh. Sau khi ăn xong vẫn còn đói bụng, tôi vào bếp nấu một bát mì xào.
Căn phòng nhỏ hẹp, khắp nơi đều là hơi nước nóng hầm hập.
Cố Húc đột nhiên đi tới "Hay là chúng ta kết hôn đi."
Tôi sững người một lúc rồi nói: "Được."
Cứ như vậy, sau khi ăn mì gói xong, ngày hôm sau chúng tôi đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận và trở thành vợ chồng.
Chúng tôi từ nhỏ đã là hàng xóm của nhau, là một đôi thanh mai trúc mã.
Lòng hắn cũng như lòng tôi, một đường ở bên nhau cho đến năm 30 tuổi.
Không có bạch nguyệt quang, không có trà xanh, cũng không có nữ thần từ trên trời rơi xuống.
Chúng tôi là ý hợp tâm đầu, sóng vai nhau mà tiến về phía trước.
Cuối cùng, ở tuổi 30, công ty của Cố Húc đã giành được một số dự án công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-quen-nhau/2665082/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.