16
Đây gọi là… đến ông trời cũng muốn giúp tôi.
Tôi nhẹ giọng hỏi han ân cần rồi ôm chặt cánh tay Cố Húc.
Khi sang đường thì tôi nhìn trái nhìn phải, quan sát 5 phút rồi mới dám đi qua.
Khi vào thang máy, tôi phải để Cố Húc giữ khoảng cách một mét với người ngoài.
Tôi sợ hắn sẽ gặp phải tai nạn bất ngờ, hoặc là có thứ gì đập vào đầu hắn, hắn sẽ lại biến thành tên đàn ông chó trước kia và phá hỏng mọi kế hoạch mà tôi dày công chuẩn bị.
Luật sư đã ở trong văn phòng của tôi, hợp đồng cũng được trình bày rõ ràng.
Chúng tôi cũng để sẵn thiết bị ghi âm và ghi hình, tránh trường hợp sau này hắn nhớ lại thì sẽ đổi ý.
Nhìn thấy một màn này, Cố Húc mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng hắn có thể đọc được chữ trên hợp đồng.
Mấy từ “tặng”, “sang tên” và “tự nguyện từ bỏ” khiến cho hắn ta bối rối.
Hắn hỏi tôi "Cái này để làm gì?"
Tôi không trả lời câu hỏi của Cố Húc, chỉ dịu dàng xoa khuôn mặt hắn.
"Anh sẽ cho em tất cả những gì mà anh có, phải không?"
Cố Húc mở miệng muốn trả lời, nhưng đầu hắn lại truyền đến một trận đau nhói.
Cơn đau khiến hắn chóng mặt, thậm chí đứng còn không vững.
Hắn mò mẫm và ngồi xuống ghế, ôm lấy phần đầu đang đau như muốn nứt ra.
Nhưng tôi vẫn không buông tha cho hắn “Anh có muốn đưa đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-quen-nhau/2665072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.