Edit: Rainie – Dế Mèn - Rika
---
Hai tay ngón cái chạm đến yết hầu của Lệ Cảnh Trình, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp dồn dập, dựa vào chút lí trí cuối cùng của Vinh Thiển, tay vừa mới nắm chặt lại đổi thành giữ bả vai anh.
Lệ Cảnh Trình cười cười: “Còn tưởng rằng em gặp ác mộng, thức dậy sẽ bóp chết anh chứ.”
Vinh Thiển ngoài cười nhưng trong lòng không cười, sợ bị Lệ Cảnh Trình nhìn ra, cô cúi đầu xuống.
Cô cũng hi vọng, nếu đó là ác mộng thật tốt biết bao?
Tay Lệ Cảnh Trình kéo lấy cằm cô, đèn trong phòng đã được mở lên: “Sao mắt lại sưng lên như vậy?”
Ngón cái xoa nhẹ mi mắt của cô, muốn cho cô thoải mái một chút, Vinh Thiển lại chịu không nổi lại chịu không nổi cử chỉ thân thiết này: “Hôm nay đến viếng mộ mẹ, tự nhiên thấy không chịu nổi.”
”Cũng không thể cứ vậy mà khóc.” Trong mắt Lệ Cảnh Trình ánh lên sự thương xót: “Huống hồ còn có anh ở đây, sau này muốn đến viếng mộ, anh đi cùng em.”
Vinh Thiển kéo hai tay Lệ Cảnh Trình xuống, những lời ngon ngọt đó Vinh Thiển đã không còn khắc ghi trong tim, cô không muốn sống cùng anh trong một mái nhà, càng không muốn gặp lại anh..
Hai người đều có tâm tư riêng, Lệ Cảnh Trình cũng không nhìn ra Vinh Thiển có gì khác lạ, anh ôm lấy Vinh Thiển vào lòng: “Vinh Trạch nói em không ăn cơm tối đã về, mau xuống lầu ăn chút gì đi.”
Cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023679/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.