Edit: Dế Mèn
-----
Dòng nước chảy về cuối càng nhanh hơn, Vinh Thiển theo đường ống tuột xuống.
Phao cứu sinh của Tụng Tụng đã bị trôi ra ngoài rất xa, Vinh Thiển phải nâng mấy cuộn dây phao mới vào trong bể bơi được. Phao cứu sinh màu xanh da trời trôi nổi ở đó nhưng không thấy bóng dáng Tụng Tụng đâu.
Vinh Thiển kinh sợ khủng khiếp, tim nhảy lên tới cổ họng, cô gọi to: “Tụng Tụng! Tụng Tụng!”
Phía trên, Gạo Nếp khóc run cả người. Lệ Cảnh Trình ôm cả người con, hai tay con ôm chặt cổ anh, run rẩy liên tục.
”Không sao, không phải ba dạy con phải dũng cảm sao?”
”Cao lắm! Cao lắm! Ba, con sợ!”
Thịnh Thư Lan rất áy náy, đứng bên khóc. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình nhìn xuống dưới, thấy Vinh Thiển ngụp qua ngụp lại trong hồ bơi như phát điên.
Lệ Cảnh Trình ôm Gạo Nếp, dọc theo bờ, men theo dòng nước đi xuống.
Tóc Vinh Thiển tản ra hết dán sau lưng cô, bọc cả thân hình gầy gò vào. Cô đứng tại chỗ, mờ mịt không biết phải làm sao, nước mắt không ngăn được chảy ra ngoài: “Tụng Tụng, con ở đâu?” Hai tay cô lau lung tung nước mắt trên mặt. Cô biết mình không được khóc, nếu không tình trạng của Tụng Tụng sẽ nguy hiểm hơn.
Thế nhưng nước mắt thực sự là thứ không thể khống chế được.
Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống làm hai mắt Vinh Thiển đau nhói, thế giới rực rỡ xán lạn bỗng nhiên chỉ còn một màu đen.
Lệ Cảnh Trình đi dọc theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023625/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.