Lệ Cảnh Trình chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng cả lên, nhưng anh là ai chứ, chính là người có khả năng nói dối như cuội mà mặt không đổi sắc, tâm không run rẩy.
”Nếu anh ly hôn, em còn có thể là của anh sao? Em còn có thể ngoan ngoãn đồng ý đi cùng anh sao?”
”Đúng là không thể.” Vinh Thiển không nghi ngờ anh, ngón tay vỗ về chơi đùa miệng ly.
Cô trả lời không chút do dự như vậy, không thể nghi ngờ ở trong lòng Lệ Cảnh Trình lúc này đang lục đục không yên, ánh mắt cũng trở nên u ám.
Vinh Thiển rũ mi mắt xuống, đồng thời che giấu đi một tia cảm xúc khác thường trong đáy mắt.
Cô thật sự không nghĩ rằng Lệ Cảnh Trình sẽ không ly hôn. Nhận được đáp án này, cô mới phát hiện dường như trong tim mang theo một chút niềm vui nào đó đang không ngừng nhảy nhót.
Ngón tay Lệ Cảnh Trình gõ nhẹ trên mặt bàn nhẹ, nhất định không thể cho Vinh Thiển biết sự thật về chuyện ly hôn, tạm thời cứ thế này trước.
Ăn xong cơm chiều, Vinh Thiển ngồi ở vị trí kế bên ghế lái: “Sáng sớm mai anh nhớ tới đón em.”
Người đàn ông đang lái xe đột nhiên nghe nói như thế, tâm tình không khỏi kích động, nửa người trên ngồi thẳng lên: “Ngày mai trở về Đế Cảnh?”
”Em cũng không giống anh, cầm đồ của người khác còn có thể đem ra hùng hổ mà uy hiếp, vật kia liên quan đến bao nhiêu mạng người. Em đồng ý trở về Đế Cảnh thì anh mới có thể đem số liệu kia giao ra đúng không?”
”Đương nhiên, anh là công dân tốt rất tuân thủ pháp luật.”
Thiếu chút nữa thì Vinh Thiển tức hộc máu.
Sau khi về đến nhà, Vinh Thiển thu dọn một ít đồ đạc, sau này thiếu cái gì, sẽ trở về lấy sau.
—-
Đế Cảnh.
Lệ Cảnh Trình đi vào phòng khách, Thẩm Tĩnh Mạn và Thịnh Thư Lan đang ngồi trên sô pha xem ti vi. Chuyện hôn lễ gác lại, Thẩm Tĩnh Mạn còn tức giận hơn so với Thịnh Thư Lan.
Thấy anh bước đến, Thịnh Thư Lan để quyển sách trong tay xuống liền đứng dậy, “Cảnh Trình, anh không cần cảm thấy khó xử, ngày mai em sẽ về Lại Hải.”
Lệ Cảnh Trình nhìn cô: “Anh gọi tài xế đưa em về.”
Đáp án này, rất rõ ràng.
Thịnh Thư Lan khó khăn nuốt khan: “Không cần, em tự mình về được rồi.”
”Anh nói, để tài xế đưa em về.”
Cô đành hạ giọng nhu nhược thuận theo: “Dạ.”
Thẩm Tĩnh Mạn ngồi tại chỗ, cũng không lên tiếng.
Lệ Cảnh Trình bỏ tay vào túi quần: “Vừa lúc, ngày mai Vinh Thiển trở về.”
Lời này rõ ràng đả kích Thịnh Thư Lan rất lớn, mặc dù cô muốn che giấu tâm sự nhưng vấn đề khiến cô khó có thể tiếp tục im lặng giả vờ: “Là... là thật sao?”
Thẩm Tĩnh Mạn lên tiếng: “Nó muốn trở về thì con liền chiều ý?”
”Đây là ý của con.”
”Con —— “
”Là con ép cô ấy.”
Lệ Cảnh Trình gọi người giúp việc đến rồi dặn: “Dọn dẹp sạch phòng ngủ chính, ngày mai trước lúc bình minh, tôi không muốn nhìn thấy một chút bụi nào.”
”Dạ.”
Thẩm Tĩnh Mạn sắc mặt lo lắng: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào, tại sao con không thương lượng với mẹ?”
”Cô ấy trở về nhà của mình, còn cần phải thương lượng cái gì?”
”Cảnh Trình, con nói vậy không đúng. Vinh Thiển đã bỏ đi ba năm nay, là ai bỏ mặc con gái con không lo?”
”Ba năm qua cô ấy chỉ là tạm thời xa nhà, ra ngoài cho khuây khỏa mà thôi.”
Lệ Cảnh Trình càng nói càng mơ hồ, Thẩm Tĩnh Mạn hướng mắt nhìn về phía Thịnh Thư Lan.
Bà đẩy tay cô: “Ba năm này, đều là con ở bên cạnh chăm sóc Gạo Nếp, vì sao không biết tự mình tranh thủ cơ hội? Lẽ ra đã thuận lợi đính hôn, bây giờ lại thành ra như vậy, nó còn muốn đưởi con đi này!”
”Mẹ, xin đừng nói như vậy, con chăm sóc Gạo Nếp không phải vì muốn được lợi lộc gì, là con cam tâm tình nguyện.”
Thịnh Thư Lan nói xong, cố che giấu những giọt nước mắt sắp tràn mi: “Con đi thu dọn đồ đạc.”
Lệ Cảnh Trình thấy Thẩm Tĩnh Mạn tức giận, bước đến trước mặt bà vẫy vẫy tay: “Mẹ tức giận cau có mặt mày như vậy sẽ mau già đó mẹ! Lúc đó cha chê mẹ già nua cũng đừng nói con không nhắc nhở.”
Trên lầu, người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp phòng. Lệ Cảnh Trình ôm vai đứng ở cuối giường, mắt liếc nhìn phía ngoài cửa sổ. Bóng đêm dày đặc kia không còn khiến anh thấy cô đơn tịch mịch, anh đang chờ mong ánh bình minh sáng mai.
Thịnh Thư Lan ngồi ở bên trong phòng, vừa nức nở vừa sửa sang lại y phục.
Nhưng cô không hề có một câu oán hận, ngày đó Lệ Cảnh Trình từ chối đính hôn cùng cô, cô đã nghĩ đến việc rời khỏi Đế Cảnh về nhà, nhưng Thẩm Tĩnh Mạn một mực ngăn cản, nói còn có thể vãn hồi, làm cho cô lại thêm hi vọng.
Thịnh Thư Lan đem y phục để vào vali. Căn phòng này, cô ở đây ba năm, chỉ là vẫn không có cơ hội chuyển từ phòng khách sang phòng ngủ chính.
Thẩm Tĩnh Mạn cũng không quản được Lệ Cảnh Trình, bà ngồi trong phòng khách, Gạo Nếp từ trên lầu đi xuống: “Bà nội!”
Âm thanh trong trẻo ngây ngô khiến tâm tình bà có chút khởi sắc. Gạo Nếp đi tới trước mặt bà. Thẩm Tĩnh Mạn ôm con bé ngồi lên đùi.
”Cháu ngoan, vẽ xong rồi à?”
”Đúng vậy.”
”Hôm nay vẽ cái gì?”
Thịnh Thư Lan từ trong phòng đi ra, tới trước cầu thang vừa lúc có thể nghe thấy hai người nói chuyện.
”Vẽ mẹ.”
”Mẹ?”
Thẩm Tĩnh Mạn giật mình: “Cháu biết mẹ mình như thế nào sao?”
”Không biết ạ, cháu đoán mò.”
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn cháu gái trong lòng. Ngày mai Vinh Thiển trở về, chắc chắn là muốn nhận lại con. Trong lòng bà lại nổi lên tức giận, Lệ Cảnh Trình luôn làm trái ý bà, cớ sao Vinh Thiển kia luôn được toại nguyện?
”Gạo Nếp, bà nội nói cho cháu biết, đừng nghĩ về mẹ nữa.”
”Vì sao?” Gạo Nếp vội ngẩng đầu: “Con người ai cũng có mẹ...”
”Đó là bởi vì, những người mẹ khác đều yêu con của mình, còn mẹ của cháu từ khi cháu còn rất nhỏ đã bỏ đi, không cần cháu và ba ba...”
Gạo Nếp nghe nói vậy, viền mắt liền ửng đỏ. Những lời này, vì sao ba ba chưa từng nói ình biết.
”Bà nội là người xấu, bà nội nói bậy.”
”Bà nội không lừa cháu, nếu không, cháu đã lớn như vậy, tại sao mẹ cháu cũng chưa từng tìm gặp cháu?”
Thịnh Thư Lan vội đi tới, cô biết những lời này sẽ tổn thương thế nào đối với tâm hồn non nớt của Gạo Nếp, nhưng chỉ sau mấy bước, cô liền thu bước chân trở lại.
Việc này, cô không quản được.
Huống hồ, ngày mai Vinh Thiển về rồi, cô không cần bận tâm.
Nước mắt Gạo Nếp bắt đầu lăn dài: “Mẹ cháu là người tốt!”
”Nhưng mẹ cháu không cần cháu, là cô ta vứt bỏ cháu.”
Cuối cùng thì Gạo Nếp khóc toáng lên, Thẩm Tĩnh Mạn thấy thế cũng đau lòng, ôm bé vào lòng vỗ vỗ phía sau lưng.
”Không khóc, không khóc, cháu còn có ba ba, bà nội và mẹ Thư Lan mà.”
”Thư Lan mới không phải mẹ cháu, không phải!”
Gạo Nếp từ trên đùi Thẩm Tĩnh Mạn nhảy xuống.
Thịnh Thư Lan bị những lời này hung hăng đâm vào tim một nhát, giả chính là giả, mặc dù ba năm qua cô bất chấp tất cả, âm thầm chịu đựng, cũng không thể đổi được một tiếng gọi mẹ của con bé.
Thẩm Tĩnh Mạn liền kéo tay Gạo Nếp: “Ngày mai mẹ cháu sẽ tới, nhưng cô ta không phải về nhà, chỉ là tới thăm cháu một chút, cô ta còn có gia đình của mình, có con trai, cháu muốn gọi người khác là ba ba sao?”
”Cháu không muốn.”
”Không muốn vậy cháu đừng để cô ta trở lại.”
Thẩm Tĩnh Mạn rút khăn tay láu nước mắt cho Gạo Nếp: “Cháu ngoan, cháu có chúng ta thương yêu là đủ rồi, mẹ đã không cần cháu, cháu cũng đừng cần cô ta nữa. Ta hỏi cháu, nếu như chỉ có thể chọn mẹ hoặc là ba ba, cháu muốn ai?”
”Cháu muốn ba ba.”
Thẩm Tĩnh Mạn cười cười: “Vậy là được rồi, ngày mai để mẹ cháu đi, biết không?”
Thịnh Thư Lan nắm chặt bàn tay, cô cảm thấy trong lòng của mình đang có một đôi tay tà ác giữ cô lại không cho cô tiếp tục bước tới. Mặc dù cô đau lòng thay Gạo Nếp, nhưng cô chính là chỉ đứng ở đó không nhúc nhích. Đôi tay này còn đang cấu nhéo vào lòng cô, lôi ra hết tất cả oán giận bất bình, ghen ghét, cùng với đủ loại mặt trái tâm tình cô luôn cố che giấu.
Thẩm Tĩnh Mạn mang Gạo Nếp đi rửa mặt: “Những lời ngày hôm nay bà nội nói đừng cho ba ba biết, biết không?”
Thịnh Thư Lan xoay người, trở lại phòng của mình.
—-
Ngày hôm sau.
Vinh Thiển ngồi trong phòng khách, cô xem đồng hồ mới 6 giờ sáng.
Suốt đêm qua cô không ngủ được, cơ hồ cả đêm không chợp mắt, cứ trằn trọc, Nghĩ đến con gái sắp cất tiếng gọi cô là mẹ, cô liền kích động.
Di động trên bàn vang lên, Vinh Thiển vội nghe máy.
”A lô.”
”Mở cửa.” Người đàn ông chỉ nói đơn giản hai từ.
Vinh Thiển vội mở cửa liền nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đang đứng ở bên ngoài: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”
”Nhìn bộ dạng này của em, còn nóng ruột hơn cả anh sao?” Lệ Cảnh Trình xách vali ở cửa lên.
Vinh Thiển liền đi theo anh, tới dưới lầu, cô ngồi vào ghế phụ, nhẹ giọng hỏi: “Con gái còn ngủ sao?”
”Ừ, em cũng không nhìn sắc trời bên ngoài một chút.”
Vinh Thiển hướng mặt ra ngoài cửa sổ: “Đúng rồi, em muốn mua chút đồ tặng cho Gạo Nếp.”
”Còn sớm như vậy, những trung tâm thương mại chưa mở cửa đâu.”
”Chúng ta cứ đi tìm thử xem?”
Lệ Cảnh Trình nắm lấy tay cô: “Anh đã tính trước rồi, bây giờ trở về Đế Cảnh, em nấu cho con bữa cơm sáng còn ý nghĩa hơn.”
Đầu ngón tay Vinh Thiển hơi thu lại, người đàn ông này quả nhiên rất chu đáo, quà có thể từ từ mua sau cũng được.
Tới Đế Cảnh, hai người cùng nhau tiến vào phòng khách, người giúp việc và bảo mẫu đã biết chuyện Vinh Thiển sẽ trở về từ tối hôm qua, các cô liền nhao nhao tiến lên: “Thiếu phu nhân.”
Vinh Thiển nghe cách xưng hô này liền xua tay: “Không cần gọi như vậy.”
”Em chính là thiếu phu nhân, đây là quy củ.” Lệ Cảnh Trình xen vào.
Vinh Thiển dẫn đầu đi vào phòng bếp. Cô lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, liếc nhìn thời gian còn sớm, liền bắt tay vào chuẩn bị.
Lệ Cảnh Trình bảo mấy người giúp việc lui xuống, còn mình thì ngồi ở bên trong phòng ăn đợi ăn sáng.
Thịnh Thư Lan đã rời khỏi Đế Cảnh từ rất sớm, cũng là sợ đụng mặt rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Thẩm Tĩnh Mạn có thói quen dậy sớm, xuống lầu nhìn thấy Lệ Cảnh Trình, lại nghe tiếng động trong phòng bếp. Bà đi qua nhìn vào bên trong. Lệ Cảnh Trình nâng tầm mắt rời khỏi tờ báo: “Mẹ dậy rồi?”
Vinh Thiển nghe thấy vội quay đầu, tầm mắt giao nhau với Thẩm Tĩnh Mạn.
Đầu lưỡi cô trở nên tê dại, không biết nên xưng hô thế nào với Thẩm Tĩnh Mạn. Lệ Cảnh Trình khẽ nhếch khóe miệng: “Vinh Thiển, còn không mau gọi mẹ.”
Lời này càng khiến cô xấu hổ.
Nhưng dù sao trở về Đế Cảnh, cũng không thể tránh khỏi vấn đề này, Vinh Thiển nhẹ giọng: “Mẹ.”
”Tôi gánh không nổi.”
Vinh Thiển cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao cô đã làm điều nên làm, người ta không muốn tiếp nhận, cô cũng không thể ép buộc.
Thẩm Tĩnh Mạn cao giọng: “Thư Lan đến khách sạn rồi, ngày mai mới có vé máy bay. Nó rất tự giác. Ngày mai ta và nó cùng trở về Lại Hải.”
”Rất tốt.” Lệ Cảnh Trình đáp, cũng không hề ngẩng đầu.
Vinh Thiển đương nhiên biết những lời này là nói ình nghe.
Cô trở lại phòng bếp tiếp tục làm cơm sáng, Thẩm Tĩnh Mạn nghe Lệ Cảnh Trình nói vậy, liền trừng mắt.
Đến giờ Gạo Nếp phải thức dậy, Vinh Thiển cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang dọn ra bàn.
Lệ Cảnh Trình ngồi dậy: “Theo tôi lên lầu.”
Vinh Thiển lòng thấp thỏm, đi tới lầu hai, Gạo Nếp vẫn còn ngủ ở bên trong. Lệ Cảnh Trình mở cửa đi vào trước, Vinh Thiển theo sau, lại thấy Gạo Nếp đang nằm trên giường khóc oa oa.
Vinh Thiển khó nén kích động, tới trước giường, Gạo Nếp quay đầu nhìn thấy cô: “Cô?”
Cô không biết nên thế nào trả lời, Lệ Cảnh Trình ngồi xuống mép giường: “Bảo bối.”
Gạo Nếp thuận thế nhào tới trong ngực anh, Lệ Cảnh Trình xoa xoa đầu của bé, “Không phải con vẫn hay hỏi mẹ ở đâu sao?”
Gạo Nếp liền im bặt, ánh mắt anh dịu dàng nhìn sang Vinh Thiển: “Cô chính là mẹ của con.”
Lệ Cảnh Trình không ngờ con gái lại phản ứng ngược lại với dự liệu của anh.
Gạo Nếp bỗng nhiên vươn hai tay ôm chặt cổ anh, “Con không cần mẹ, con chỉ cần ba ba, không cần mẹ, ô ô —— “
Vinh Thiển không đành lòng nghe Gạo Nếp khóc thương tâm như vậy, bước chân vô thức lùi về sau. Lệ Cảnh Trình giật mạnh tay cô: “Gạo Nếp, mẹ đã trở về, con khóc cái gì?”
”Mẹ có gia đình mới, còn có em trai nữa. Mẹ trước đây không cần con, bây giờ lại muốn mang con rời khỏi ba ba. Con không cần mẹ, con chỉ cần ba ba...”
Vinh Thiển ngồi xuống mép giường, xúc động ôm lấy con: “Xin lỗi Gạo Nếp, mẹ không nên bỏ đi như vậy.”
”Những lời này là ai nói với con?”
Lệ Cảnh Trình đẩy con ra một chút: “Ba ba chỉ nói với con là mẹ đã đến một chỗ rất xa, ai nói mẹ không cần con?”
Thẩm Tĩnh Mạn muốn Gạo Nếp giữ bí mật, vậy thì thật là còn khó hơn so với lên trời.
”Là bà nội. Bà nội nói hôm nay mẹ đến để mang con đi.”
Đôi mắt Lệ Cảnh Trình trở nên vô cùng u ám, sắc mặt cô cùng khó coi. Anh đứng dậy đi ra ngoài, Vinh Thiển liền kéo tay anh lại: “Đừng đi.”
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn, nhưng vẫn bước nhanh ra.
Gạo Nếp sợ đến kêu lên đầy sợ hãi: “Ba ba, ba ba đừng bỏ con!”
Vinh Thiển ôm chặt lấy con: “Bảo bối ngoan, mẹ đã về nhà, không phải là để mang con đi. Mà sau này mẹ sẽ không đi đâu nữa, mỗi ngày đều ở cùng con, được không?”
Trong mắt Gạo Nếp đầy sợ hãi, bé sợ một buổi tối, cũng không dám nói với ba ba: “Mẹ, mẹ có cần con không?”
Vinh Thiển vuốt ve hai gò má mềm mịn của con: “Có chứ, mẹ yêu con nhất trên đời.”
”Vậy vì sao con lại có thêm em trai?”
”Em trai là con của một người bạn của mẹ, mẹ chỉ có mình con thôi, Gạo Nếp.”
Gạo Nếp nhìn Vinh Thiển chằm chằm: “Mẹ thực sự là mẹ của con sao?”
”Đúng vậy, là mẹ.”
”Vậy vì sao bây giờ mẹ mới về nhà?”
Vinh Thiển bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cô rũ mi mắt xuống, một tiếng nói từ bên ngoài truyền vào: “Bởi vì mẹ lạc đường, ở bên ngoài không tìm được đường về nhà, hiện tại, ba ba đã đem mẹ mang về.”
”Giống như công chúa nhỏ bị nhốt ở trong rừng rậm sao?”
Vinh Thiển nghe vậy không khỏi bật cười, cô gật đầu: “Đúng vậy, có một bà phù thủy làm pháp thuật khiến ẹ không đi được, cho nên bây giờ mới tìm được đường về nhà.”
Lúc này Gạo Nếp mới nín khóc, mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vinh Thiển như cũ, tựa hồ muốn thân thiết với cô hơn, lại có chút không dám.
Vinh Thiển liền ôm con gái yêu vào lòng: “Có nhớ mẹ không?”
”Nhớ, con thực sự rất nhớ mẹ.”
”Đêm nay ngủ cùng mẹ nhé, mẹ sẽ tắm cho con, làm món thật nhiều món ăn ngon, chịu không?”
Một nhà ba người cùng nhau đi xuống, không thấy bóng dáng Thẩm Tĩnh Mạn đâu cả. Gạo Nếp tựa hồ chưa dám tin vào sự thật này, cả ngày luôn đeo bám theo Vinh Thiển, nói cười không ngớt, gọi mẹ không ngừng.
Vinh Thiển vốn cho là Gạo Nếp sẽ đối với cô có khoảng cách, hoặc là sẽ giống như những cảnh thường thấy trong ti vi, cô sẽ bị con gái chỉ trích, xua đuổi. Nhưng kì thực cô biết rõ kết quả này đều là nhờ sự sắp xếp của Lệ Cảnh Trình.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng để con gái cảm thấy vì mẹ không cần con bé mà rời đi. Là nhờ anh luôn nhắc nhở Thịnh Thư Lan không phải là mẹ.
Sau khi giao miếng ngọc cho cảnh sát, bên kia rất nhanh đã có hành động.
Lăng Giác cũng mang theo Tụng Tụng chuẩn bị trở về.
Lệ Cảnh Trình tự mình lái một chiếc trực thăng đến. Trên tầng thượng của Uy Lệ, Vinh Thiển ôm chặt Tụng Tụng không buông.
”Mẹ.” Tụng Tụng vừa mở miệng, Vinh Thiển cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, Lăng Giác ôm lấy đứa nhỏ: “Sau này, hi vọng còn có thể gặp lại.”
Tụng Tụng thấy sắp phải xa mẹ, khóc lóc dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ba ba dù sao vẫn là không thân thiết bằng mẹ. Vinh Thiển muốn ôm đứa nhỏ, nhưng một bước này bọn họ bắt buộc phải vượt qua.
Cô không thể không buông tay....
Lệ Cảnh Trình ôm bả vai cô, Lăng Giác ôm lấy đứa nhỏ lên rực thăng, Tụng Tụng còn đang khóc náo. Vinh Thiển cố nén xúc động, bọn họ sẽ trở về với cuộc sống của mình, bất luận có bao nhiêu gian nan, đều phải cố gắng vượt qua hết.
Những gì của ngày hôm nay cũng sẽ chỉ còn là quá khứ.
Vinh Thiển đến phòng đấu giá, bàn giao công việc sau đó trở về Vinh gia.
Vinh Trạch vì hiếu thảo vẫn để Vinh An Thâm ở nhà chăm sóc, dù sao hoàn cảnh quen thuộc, cũng tốt hơn cho việc chữa trị. Vinh Thiển cũng đồng ý.
Lệ Cảnh Trình đi vào phòng ngủ, không thấy Vinh Thiển, anh mở tủ đầu giường muốn lấy gì đó, nhìn thấy trang giấy bên trong.
Lấy ra vừa nhìn, là nét chữ của Vinh Thiển, cô tư mình lập ra một bảng kế hoạch. Có vẻ như cô đang sợ có việc không may xảy ra bất ngờ, nên viết ra những việc cần làm.
Tầm mắt Lệ Cảnh Trình dời đến nhóm công việc cuối cùng, nhìn thấy trên đó viết: từ biệt Thiếu Huyền.
Khóe miệng anh không khỏi nâng nhẹ lên, lại không phải đang cười. Từ biệt hắn ta lại cần đến một ngày?
Huống hồ việc bọn họ trở về Lại Hải, hẳn là đã truyền tới tai Hoắc Thiếu Huyền, không cần cô tự mình thông báo với hắn.
Lệ Cảnh Trình dùng sức ném tờ giấy trở vào trong ngăn kéo.
Bọn họ đã chuẩn bị khởi hành trong hôm nay. Thẩm Tĩnh Mạn đã trở về trước. Lệ Cảnh Trình mang hành lí lên xe, sau đó quay đầu lại kéo Vinh Thiển qua.
Trong xe, Vinh Thiển ôm con gái trong lòng. Gạo Nếp vẫn còn đang ngủ. Tầm mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải nói ngày mai đi sao?”
”Về sớm một chút, bên kia cần thu xếp một số việc.”
Vinh Thiển khẽ cắn môi dưới, không ngờ thời gian lại trôi qua vội vàng như vậy. Bàn tay Lệ Cảnh Trình không khỏi nắm lại: “Làm sao vậy? Có phải còn chưa kịp từ biệt người bạn nào?”
Vinh Thiển lắc đầu: “Không có.”
Lệ Cảnh Trình nhếch môi cười, nghĩ thầm, có thách em cũng không dám nói muốn gặp Hoắc Thiếu Huyền ở trước mặt tôi.
Vinh Thiển nhìn gò má anh, luôn cảm thấy anh gian xảo như cáo già.
Trong mắt anh lại càng đậm ý cười, tinh thần vô cùng sảng khoái. Vinh Thiển rốt cuộc vẫn bị anh thu phục. Anh dùng chút thủ đoạn nhỏ, cô phải ngoan ngoãn hạ vũ khí mà đầu hàng.
—-
Trở lại Lại Hải.
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô cùng bước vào, cô hướng nhìn anh. Lại phát hiện sắc mặt anh đặc biệt ngưng trọng, so với biểu cảm lúc nãy thật giống hai người hoàn toàn khác nhau.
Năm đó Lệ Cảnh Trình đến Nam Thịnh một mình, thực chất chỉ là muốn thoát khỏi nhà họ Lệ. Bây giờ sự nghiệp thành công, nhưng lại chấp nhận trở lại, nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi gia thế của nhà họ Lệ.
Huống hồ, có Vinh Thiển ở đây cũng giống như một bầu trời âm u cuối cùng đã có tia nắng ấm áp xen vào, gương mặt tuấn tú của anh nhẹ giãn ra một chút.
”Sau khi trở lại ngôi nhà đó, hạn chế tiếp xúc với mầy người đàn bà kia, bọn họ ai cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.”
Nhà họ Lệ.
Nơi này có kiến trúc như thời dân quốc.
”Chúng ta không thể ở riêng bên ngoài sao?” Vinh Thiển cũng không muốn ở cùng một chỗ cùng Củng Khanh và Củng Dụ, huống hồ còn có Thịnh Thư Lan.
Lệ Cảnh Trình nhìn cô: “Trừ phi không ở Lại Hải, nếu không, chúng ta đều phải ở đây. Nếu vi phạm quy củ, tiếng xấu sẽ lan truyền ra ngoài.”
Vinh Thiển khó có thể tin nổi: “Quy củ có thể phá vỡ mà.”
”Có thể. Nhưng tất cả người nhà họ Lệ đều phải tuân thủ.”
”Vậy anh không phải còn một em trai sao? Tại sao anh ta có thể ở bên ngoài?”
”Bởi vì nó phạm lỗi bị đuổi đi, hai việc này không giống nhau.”
Vinh Thiển nghe vậy chợt cảm thấy không được tự nhiên. Cô thuận miệng hỏi: “Phạm lỗi gì vậy?”
Lệ Cảnh Trình không nói gì, trên mặt cũng không để lộ bất kì cảm xúc gì khác thường. Anh giơ ngón trỏ đặt lên miệng: “Bí mật.”
Chiếc xe tiến vào tòa dinh thự cổ kính, người giúp việc đang quét đám lá khô rụng đầy trên mặt đất. Mặc dù không phải là lần đầu tiên đến đây, nhưng Vinh Thiển vẫn có cảm giác như trở về thời xa xưa.
Bánh xe dừng hẳn, quản gia chạy ra mở cửa: “Cậu cả, mợ cả.”
Vinh Thiển đứng chôn chân tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cánh cổng sắt trước mặt. Cách đó không xa có mấy cây cây ngô đồng cứng cáp như những người canh gác. Thẩm Tĩnh Mạn kéo Lệ Thanh Vân từ bên trong bước ra.
Gạo Nếp cất tiếng gọi giòn tan: “Ông nội, bà nội!”
”Bảo bối ngoan của ta.”
Vinh Thiển tiến lên phía trước vài bước: “Ba, mẹ.”
Thẩm Tĩnh Mạn không lên tiếng trả lời, thái độ của Lệ Thanh Vân không nhìn ra là nóng hay lạnh. Hai chị em họ Củng lại không dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.
”Chị cả, con dâu lớn trở về, sao không thấy chị có chút gì là vui mừng vậy?”
Hai bên huyệt thái dương của Vinh Thiển bắt đầu tê rần, nghĩ đến cuộc sống sau này, toàn bộ đầu óc đều căng thẳng.
Thẩm Tĩnh Mạn ôm Gạo Nếp, cũng không để ý, Lệ Cảnh Trình nhìn về phía quản gia: “Đã thu dọn phòng xong chưa?”
”Toàn bộ phòng ở cả 3 tầng đều đã thu dọn xong, mời cậu đi xem qua.”
”Mang hành lý lên trước đi.”
”Dạ.”
Lệ Thanh Vân xoay người, liếc nhìn đám người, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thư Lan đâu?”
Thẩm Tĩnh Mạn vội hỏi: “Ô kìa, Thư Lan đâu!” Bà cuống quít nhìn xung quanh: “Thằng hai đang ở nhà...”
”Chị cả!” Củng Dụ nghe thế nét mặt lộ vẻ không vui: “Chị nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói con tôi đang làm chuyện xằng bậy với con nuôi chị sao?”
Lệ Cảnh Trình nghe thấy thằng hai đang ở nhà, sắc mặt cũng trở nên u ám.
——-
*lảm nhảm* Bắt đầu bước sang giai đoạn Hào môn tranh đấu rồi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]