Edit: Rika
-----
Áo khoác màu đỏ bị Tống Trĩ Ninh kéo xuống đầu vai trong nháy mắt, thần sắc Lệ Cảnh Trình vẫn lạnh nhạt, cho đến khi nhìn thấy cánh tay phải của Tống Trĩ Ninh.
Xung quanh vùng lông mày của anh nhíu chặt, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tống Trĩ Ninh.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, chóp mũi chua xót khó chịu.
Trong mắt Lệ Cảnh Trình hiện lên tia sắc bén, khóe mắt hơi híp lại: “Tay cô làm sao vậy?”
Tống Trĩ Ninh nắm phần xương nhô ra nơi khủy tay: “Lúc trước, em bị thương nặng, xương tay bị lệch, không chữa được, hiện giờ em cũng không dám lộ ra cánh tay của mình, huống chi là nói đến vẽ tranh, cho nên khi anh nói một Tống Trĩ Ninh ưu nhã đã đi đâu, em cũng muốn hỏi, em muốn tìm lại chính mình như thế nào đây?”
Lệ Cảnh Trình mơ hồ ý thức được, dường như chuyện này có liên quan tới anh.
Cô khẽ nuốt nước miếng, từ trước đến nay Tống Trĩ Ninh rất kiên cường, không bao giờ khóc, nhưng giờ phút này, nước mắt cô cứ tuôn rơi từng giọt.
”Đây là lý do cô ra nước ngoài?”
”Em không cách nào đối mặt với nó được, người nhà đưa em đi ra nước ngoài trị liệu.”
Lệ Cảnh Trình rũ mi mắt xuống, đột nhiên cảm giác được trong phòng làm việc to như thế, nhưng dường như anh không thở nổi, Tống Trĩ Ninh rũ hai tay xuống, nơi khủy tay lộ ra rất rõ ràng.
”Là tôi, làm cô bị thương?”
Tống Trĩ Ninh vẫn đứng ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023557/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.