Cẩm Tú dựa đầu trên vai người bên cạnh, đầu óc chẳng còn kiểm soát được hành vi nên mắt cứ thế nhắm lại thiu thiu ngủ không còn đề phòng đúng sai, níu giữ hay rời đi nữa… anh luôn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô thèm cảm giác được ôm anh, dựa vào lồng ngực vững chãi ấy nhưng lại không dám mặt dầy tiến tới mà nói “Danh Kiệt, cho em ôm anh được không?”
Danh Kiệt ngồi im không động đậy nhưng nghe hết những gì cô thì thầm. Khi Cẩm Tú không còn nói nữa cũng không động đậy, anh mới mang tay lên ôm vai cô giữ cho khỏi ngã. Ánh mắt liếc nhìn ra cửa, một bóng người nhanh chóng lùi vào góc khuất. Khóe miệng anh chỉ khẽ lay động, xoay mặt sang nhìn Cẩm Tú ngủ miệng vẫn chóp chép thì nhoẻn miệng cười buồn bã. Điện thoại có tin nhắn đến, anh chỉ liếc qua màn hình mà không mở lên. Đến lúc này mới xoay hẳn người sang luồn một tay dưới chân còn một tay đỡ cả người Cẩm Tú ôm vào lòng hướng đi vào nhà, từng bước chậm rãi lên đến tầng 2, mở một cánh cửa từ lâu không chạm tới đi sang khoảng sân nhà bên cạnh tiến đến mở cửa một căn phòng khẽ đặt cô gái xuống. Ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt cô say ngủ:
– Nếu em không thể ôm anh thì hãy để anh ôm em. Nếu không ai tốt với em thì nhất định anh sẽ tốt với em bù lại cho cả thế giới. Nếu em không với tới thì anh sẽ cúi xuống cho em bắt được. Không cần phải cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go-2/2549056/chuong-19.html