Thấy anh cáu, cô cũng chẳng dám nói nữa mà chỉ bám lấy tay anh giật giật. Bị anh lừ mắt lại sợ dúm cả người. Trước kia sao cô không sợ anh thế mà bây giờ, anh nghiêm nghị một chút, quát lớn một chút là cô đã giật mình thon thót, muốn nói cũng không nói được nữa. Anh cũng chẳng thèm nhìn chỉ tập trung lái xe đã vậy còn gạt tay cô ra không cho bám nữa.
Cẩm Tú im lặng ngồi về ghế tựa cằm nhìn ra ngoài phố. Về đêm, mọi thứ chìm lắng trong im ắng, trong xe cũng lặng thinh khiến cô thấy ngột ngạt.
– Ai làm gì mà em khóc?
Lại bị anh quát, cô đưa tay lau nhanh nước mắt vừa rơi xuống ngồi thẳng dậy nhưng mặt vẫn như bánh đa ướt.
– Từ bây giờ có chuyện gì, ai đe dọa em phải nói ra cho anh giải quyết, cấm tự ý quyết định.
– Vâng
Tự dưng cô thấy anh bật cười mà ngơ ngác.
– Em đúng là ngốc hết chỗ nói, người ta bảo em bỏ anh là em bỏ, vậy mà suốt ngày nói yêu với nhớ… chẳng ai tin cái tình yêu ngốc ấy của em.
Cô sưng mặt cãi lại:
– Rõ là anh tin còn gì?
– Ai bảo anh tin em?
– Không tin sao anh còn yêu em.
– Anh yêu em với tin em yêu anh là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
– Vậy em phải làm gì anh mới tin?
– Cái ấy em tự hỏi mình đừng hỏi anh.
– Từ bây giờ em sẽ không vì ai mà chia tay anh trừ khi anh chia tay em trước là được chứ gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go-2/2549050/chuong-22.html