Trong mắt anh sượt qua một tia sửng sốt nhưng rất nhanh đã mất đi. Anh khẽ nhắc:
– Muộn rồi em đi ngủ đi.
– Em là bác sĩ khoa nhi nên công việc không theo giờ giấc hành chính có khi còn làm việc cả đêm không về nữa.
Nói rồi cô xoay người rời khỏi thư phòng anh nhưng mắt lại lấp lánh nước… lấy nhau 7 năm, anh không biết cô làm nghề gì? Có phải cô đã làm vợ quá thất bại không? Trước khi cửa phòng đóng lại, cô nghe thấy anh nói:
– Anh biết em là bác sĩ còn bây giờ đã biết thêm bệnh nhân của em là trẻ con.
Cô khẽ mỉm cười, nếu là trước kia, khi đi làm về muộn, cô luôn càu nhàu anh làm việc gì mà lắm thế rồi nói một tràng đạo lí mang bệnh nghề nghiệp nào là thức khuya sẽ ảnh hưởng thế nào đến sức khỏe… nào là anh chỉ lo sự nghiệp mà không để ý đến vợ con. Nghĩ lại thấy ấu trĩ thật… ai có sức khỏe người ấy phải tự bảo vệ, anh không yêu cô thì mất công gì để ý.
Dù mệt nhưng nằm mãi không ngủ được đến tận khi cửa phòng mở ra, Danh Phong đi vào cô vờ nhắm mắt. Anh thế mà thực hiện đúng như yêu cầu của cô… chừng nào họ chưa ly hôn thì sẽ sống như vợ chồng. Từ hôm cô nhắc, anh không còn ngủ ở văn phòng nữa. Anh vừa nằm xuống, cô nói thật khẽ:
– Danh Phong… em dọn ra ngoài sống nhé! Đợi ông nguôi ngoai rồi em sẽ thả tự do cho anh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go-2/2549041/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.