Chương trước
Chương sau
Chỉ có hai người bọn họ thì không thể đánh nổi kẻ địch, đánh hết tốp này lại có tốp khác, dù cho Vương Khải thần thông quản đại đến đâu cũng không thể chơi nổi bọn họ, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, nhưng giờ tiến không được lui không xong. Tuấn Khải và Vương Nguyên chính là đã hao tâm tổn sức mà đánh với chúng hai giờ rồi, không thể thêm nữa, sức lực cạn kiệt rồi, thương tích cũng đầy người. Tuấn Khải và Vương Nguyên đồng loạt ngước lên nhìn sắc trời một vành tối như mực, trong lòng không khỏi run sợ cho số phận của mình. Ông Trời, chết hay sống, đặt vào Người!!
Ngọc Nhi thuận lợi làm xong thuốc giải, cơ thể mềm yếu cố gắng di chuyển đến phòng Y Thanh đưa thuốc giải. Lúc nhìn thấy Y Thanh nhanh chóng một ngụm nuốt thuốc xuống thì mới hay tin bốn người kia đang gặp nạn, bỏ mặc cả hai đứa bạn mà dùng thuật Teleport dịch chuyển đến khu rừng.
"Ba người mau đi đi, để tôi lo liệu."
"Ngươi muốn chết à?"_ Nguyên Nhi
"Có đi cùng đi, chết cùng chết."_ Thiên Tỉ lớn giọng nói, chỉ trách thân mình là thỏ, có nói nhiều họ cũng không hiểu.
"Thiên Tỉ, hôm nay bỗng dưng lại có gan lớn ghê nhỉ?"_ Y Ngọc thoắt một cái đã đứng bên cạnh bọn họ, cười cợt nói
"Gan tôi vốn cũng như các người mà thôi, nhớ đó"
"Tôi không biết điều đó nhaaa"_ Tuấn Khải vui vẻ hét từ đằng xa
"Hai người thôi đi, xuống phụ tùy, tôi là bị hai người chọc cho tức chết đây này"_ Thiên Tỉ phẫn nộ hét lên
"Tốt, mọi người đều là quên đi sợ hãi rồi"_ Y Ngọc mỉm cười tự nói nhỏ
“Trước tiên là tự bảo đảm an toàn đi”
Mỗi người còn tự do liền đi tìm chỗ an toàn mặc cho đám kia một li cũng không rời mắt khỏi bọn họ. Y Ngọc đứng một góc, nhịn đau mà dùng máu của chính mình tự gọi binh đoàn người xương từ địa ngục trỗi dậy giúp mình đánh đuổi đám người bên tộc thợ săn, xem xét tình hình hiện nay, may ra còn có cơ hội thắng, từ nãy giờ đã là hai tiếng, quân của bọn chúng chết cũng khá nhiều, lần này hẳn là sẽ không còn để mà xông ra, nhất định thắng lợi.
"Vương Tuấn Khải, coi chừng!!!!"
Nhị Nguyên cùng Thiên Tỉ đồng loạt la lên, cảnh cáo sau lưng có người đánh lén, hắn ta cầm thanh kiếm nhọn hoắc, to lớn tiến nhanh về phía anh. Tuấn Khải nhanh nhẹn phản ứng, cơ thể kịp thời lách sang một bên, né được mốt nhát dao, trừng mắt nhìn tên vô sỉ dám chơi lén. Tên đó thuận lợi đánh hụt một chiêu, lại nhìn ánh mắt Tuấn Khải một tràn toàn là hàn khí như thế thì liền vội vàng kết ấn thủ, song chưởng đặt trước ngực vẽ thành một luồng sáng bạc bao quanh ba người. Y Ngọc nhíu mày nhìn theo từng đường kiếm của tên trước mặt, trong trí não lại cảm thấy cực kì quen mắt. Một đàn dơi đen với hàm răng nhọn sau đường kiếm đó lũ lượt bay vọt ra, Y Ngọc cả kinh giật lấy kiếm của một tên dưới chân, niệm vài câu chú. Đàn dơi chạm phải luồng sáng bạc lập tức bị một lực mạnh cứng ngắc đẩy cho bắn ngược trở lại. Lúc này, hai con dơi ở phía sau con bạch dơi cũng lao xuống tấn công, mồm phun ra một luồng âm khí lạnh lẽo. Kết giới mà Y Ngọc trong lúc nóng vội vẽ ra trong nháy mắt đã bị phá tan, đàn dơi lao xuống cực mạnh. Quỳnh Như không biết từ đâu xuất hiện, vung kiếm tạo nên một luồng hàn khí, kiếm quang nghênh đón đàn dơi. Thanh kiếm này của cô chính là do Quỷ Vương ban tặng, chém sắc như chém bùn, thế kiếm múa lên như loang loáng chém một lần được hơn mười con đang lao xuống, máu tươi bắn văng khắp nơi. Quỳnh Như chính là hiện thân của một phù thủy, đi vô tung về vô ảnh, di chuyển cũng cực kì nhanh, chỉ trong chớp mắt đàn dơi đã bị tiêu diệt hơn phân nửa. Vương Nguyên ôm cục bông trong tay, mắt to tròn còn hơn con thỏ nhìn Như Nhi, miệng đã sớm bị dọa cho trề ra một khúc. Quỳnh Như quay lại đằng sau, kịp thời chứng kiến được tượng sáp của Vương Nguyên thì thở dài, dùng một tay thổi bay Vương Nguyên ra tận xa mới quay trở lại chiến đấu. Cùng lúc đó, Y Ngọc một tay ôm lấy tim đang đau, tay còn lại dùng lửa đốt chiếc áo khoác của Vương Tuấn Khải mà Quỳnh Như vừa chính xác ném tới, thả người bay đến chỗ đàn dơi. Hít một hơi, trong cơ thể cũng gần như không còn đau đớn, tay phải múa đao bảo vệ quanh thân, tay trái cầm chiếc áo đã cháy rực quét ngang qua cánh của chúng. Lập tức một mùi khét lẹt tràn khắp nơi, cánh dơi bị lửa bén vào rụng tơi tả như mưa, đàn dơi từ giữa không trung hơn phân nửa đều rơi xuống. Đột nhiên, tên khi nãy vừa công kích Tuấn Khải chính là lợi dụng thời cơ mà quay đầu lại tập kích về hướng Y Ngọc, hai thanh kiếm phía trước sắc bén lợi hại như móc câu chụp vào lưng Y Ngọc, cô nghiêng người dùng chiếc áo cháy rực quăng vào đàn dơi còn sót lại vài con bên trái, vào đầu con ở ngay giữa, phun ra một ngụm máu sau đó nhanh chóng quay lại nghênh đón, dơi con cuống quýt giơ hai chi lên đỡ, chỉ thấy máu tóe lên, hai chi của nó đã bị đao kiếm lạnh lùng chặt đứt. Một ngụm máu nữa từ khóe miệng đổ ra, miệng Y Ngọc đã sớm bị nhuộm đỏ máu. Y Ngọc dùng tay quẹt đi, ánh mắt quật cường tiếp tục chiến đấu.
Phía bên này, Quỳnh Như bắn ngọn lửa rực từ trong lòng bàn tay, thân hình di chuyển nhanh như chớp đi vào trong đã loại bỏ hơn mười con, dưới chân đều là những phần còn lại của cánh, các chi đã bị đứt đoạn. Tia sáng cường mạnh bất thình lình xảy ra, hai người hai mắt đau đớn không nhìn thấy gì, chỉ có Thiên Tỉ từ đằng xa là nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một mũi tên ngắn, chuẩn xác bắn vào ngực của Y Ngọc. Một mũi tên có thể lấy mất mạng. Thiên Thỏ nhíu mày lần theo đường tên bắn, nhìn quanh quất một hồi lại có thể nhìn ra một điều, lúc này, ẩn hiện dưới ánh trăng đỏ rực, một thiếu niên mặc trường bào màu than chì từ trong rừng rậm, tay cầm đoản cung màu đen, lưng đeo túi tên, ước chừng hai mươi mốt, hai hai tuổi, mắt tím, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giữa trán tỏa ra khí chất không thể bỏ qua, phất y phục nhún khỏi cây bay mất.
"Y Ngọc...Y Ngọc, Y Ngọc!!!"
Ngọc Nhi nằm gọn trong vòng tay của Tuấn Khải, mỉm cười ôn nhu nhìn anh, bàn tay run lạnh đưa lên chạm vào khuôn mặt của anh.
"Em khiến...Thiên..Tỉ bị bọn chúng.....chúng.. là em sai, xin......xin..xin lỗi!!" _ Y Ngọc nói đứt quãng, dứt câu lại nhăn mặt chảy máu khóe miệng.
Tuấn Khải nắm lấy bàn tay đang lạnh của Y Ngọc, nước mắt cũng rơi, anh không thể mất cô lần nữa.
"Không không không! Anh xin lỗi em. Xin em đừng bỏ anh, xin em."
Cô mỉm cười, vết thương vì bị nước mưa dính vào nên rất đau đớn, máu loang ra một mảng to, ướt cả người của anh và cô.
"Em..sẽ không để cho anh....một mình... Em....em..hứa. Tuấn Khải, em buồn ngủ....em mệt rồi..."
"Em không được ngủ, có nghe thấy không? Đừng ngủ. Đừng mà, Đông Phương Y Ngọc, đừng ngủ!!!!"
Đôi mắt mệt mỏi của cô cụp xuống, bàn tay buông thả rơi xuống người mình, nằm yên bất động.
"Y Ngọc"
"Y Ngọc"
"Y Ngọc"
"Y Ngọc"
"Y NGỌC!!!!"_ Tuấn Khải đau đớn gào tên Y Ngọc, khóe mắt đã sớm có nước
"Mau đưa công chúa về, mau lên!!"
Tuấn Khải nước mắt đã sớm ướt đẫm khuôn mặt, tay run run bế Y Ngọc lên theo chân của Vương Khải quay trở về. Vương Khải nắm lấy tay bọn họ, thoắt một cái đã về đến cung điện, ngay trong căn phòng đặc biệt chuyên trị những vết thương nặng, nguy hiểm. Khải Ca chậm rãi đặt Y Ngọc lên giường băng, ngay sau đó vài giây, bức tường băng trong suốt hiện ra, bao phủ lấy chiếc giường, một làn khói đen từ bốn góc giường phun ra trị thương cho cô, ở bên ngoài không ai có thể thấy thân xác của cô. Chỉ cách sau đó chừng mấy phút, hai bóng người bước vào, gương mặt phẫn nộ, giận dữ, con gái của họ không thể chết được!!! Quỷ Vương nhìn con gái bé nhỏ của mình đang đối mặt với hồn phi phách tán thì trong lòng phẫn nộ cực kì, đột nhiên gầm lên giận dữ, mở năm ngón tay hướng lên trời, vẽ một đường sáng đỏ tươi đẹp sáng rực đập thẳng vào trong bức tường băng. Bốn người tránh lui ra, yên lặng không nói gì. Vương Tuấn Khải khẽ liếc nhìn Y Ngọc xuyên qua tường băng, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm. Quỷ Hậu ngẩng lên thấy trên trán sát hàng mi Y Ngọc có ba vết máu, máu đang chảy liên tục liền vội lấy ra một chiếc khăn trắng đưa qua.
“Hoàng Hậu, không tìm thấy Nữ Hoàng đâu ạ”_ Một tì nữ tay ôm cục bông màu trắng mà Y Thanh giờ giờ vẫn ôm trong tay chạy vội vào.
Thiên Tỉ nằm trong lòng tì nữ vô cùng bực bội, ngọ nguậy muốn bay ra khỏi nhưng lực bất tòng tâm, sức lực của thỏ không thể nào mạnh như thế. Cục bông trắng trắng bực mình dùng móng vuốt cào cào lên tay của tì nữ vài cái, thoắt một tí là đã có một dòng máu nhỏ chảy ra, bộ móng vuốt trắng tinh vì tự mình làm loạn mà dính máu, nhuộm đỏ một khoảng.
“Ya, thỏ hư”_ Vương Nguyên một tay nhanh nhẹn lôi con thỏ ra, mà điều đặc biệt ở đây chính là dùng tay nắm lấy cái tai dài mà lôi.
Thiên Tỉ đùng một cái bị nắm hai tai xách ngược lên, đau muốn ứ nước mắt. Hai mắt to tròn hung hăng trừng Nguyên Nhi một cái, móng vuốt thỏ lại quơ loạn, trong lòng nguyền rủa Nguyên Nhi khoảng mấy vạn lần, tự thề sau này sẽ xách tai lại cho hắn biết thế nào là đau khổ.
“Vương Nguyên, tai thỏ bị xách như thế sẽ rất đau”
“Như Nhi, cái này là anh cố tình! Cào nữ quan chảy máu như thế, phải trừng trị!”
Thiên Tỉ đầu đã sớm bốc hỏa, một bộ móng vuốt hung dữ quơ loạn xạ, cào trúng tay của Nguyên Nhi một đường dài, máu bắn ra ngay mép miệng. Cục bông tròn tròn chớp chớp mắt, khóe miệng truyền lên một vị tanh tanh kì dị. Cả cơ thể sau khi tiếp nhận được mùi vị kinh khủng đó liền có động, trong lòng lại nóng như lửa đốt. Thiên Tỉ quằn quaị, Vương Nguyên cũng cảm thấy kì lạ mà buông tay ra, cục bông tròn thẳng thừng đáp mông xuống sàn. Bùm một cái, Thiên Tỉ đã có thể trở về hình dáng cũ rồi sau đó lại nhanh chóng bùm thêm một cái, lại biến thành hình thỏ, một cục trắng trắng nằm một đống.
“Thiên Tỉ?!”_ Tuấn Khải, Vương Nguyên trợn tròn mắt nhìn.
“Vương Nguyên”_ Thiên Tỉ giật mình khi bản thân có thể nói chuyện, trong lòng sớm đã bắn pháo hoa ăn mừng rồi_ “Cậu đưa tai cậu đây”
Vương Nguyên giật thót, bản thân biết mình là không thể nào có được yên bình liền chạy ra phía sau Như Nhi mà trốn. Aida, từ khi con thỏ này xuất hiện thì cậu đã không ngừng ngược nó, giờ nghĩ lại thật sự rất hói hận nhaaa. Bây giờ thì biết đó là Thiên Tỉ rồi, liệu cuộc sống sau này còn có thể yên bình hay không? Thật không dám nghĩ tới nữa mà.
“Vương Nguyên, cậu đã không ngừng hành hạ tớ, sao bây giờ lại không hành hạ nữa?”_ Thiên Thiên nhếch mép, râu thỏ giật giật, định lật ngược người toan chạy lại chỗ Vương Nguyên.
“Cậu… Thiên Tỉ a, cậu sao lại so đo tính toán như vậy? Thật không giống với cậu ngày thường chút nào”
“Cậu mới là không bình thường”_Thiên Tỉ thật sự là đã bị chọc cho máu điên chạy ngược lên não.
"Tớ lúc nào cũng bình thường cả"
"Giỏi thì chứng minh đi"
“Các người dừng lại được hay không? Tình hình như thế này mà còn có tâm trạng đùa giỡn, não là bị dơi tha đi rồi sao?”_ Nữ quan khi nãy bị Thiên Tỉ cào trúng tay điên tiết hét lên.
Tuấn Khải không bận tâm với hai đứa em đang ra sức cải nhau, toàn bộ tâm trí của anh hiện giờ duy nhất chỉ chung thủy hướng về cô gái bé nhỏ đang nằm trong tảng băng lạnh giá…
[…]
Tai một nơi khác, đám người của Âu Dương Na Na đang di chuyển vào bên trong một hang động lớn, bên trong hang động tối sầm, hai bên hang còn có những ngọn đuốc lớn, Na Na thận trọng nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới từ từ đi lại ngọn đuốc cuối cùng dãy bên trái, chầm chậm đốt nó rồi rút nó ra khỏi vị trí, cầm trên tay, cả đám bên ngoài cũng nhanh chóng chạy vào bên trong chờ đợi gặp Boss. Hang động đó rung chuyển, xoay vài vòng rồi “chìm” xuống mặt đất, không một dấu vết nào cho thấy nó từng tồn tại ở nơi này. Sau nửa tiếng đứng trong hang động, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng nơi uy nghi kia, bọn họ đi ra khỏi hang, tiến thẳng đến chiếc ghế dát vàng đầy đầu lâu chất xung quanh, quỳ xuống hành lễ với Chủ Nhân. Âu Dương Na Na phẩy phẩy tay ra hiệu cho đám đàn em đưa người mình mới vừa bắt về sau một trận vật lộn kia lên, cô gái đó vẫn đang bất tỉnh, không hay biết nhưng người xung quanh sẽ làm gì mình.
“Boss, chúng tôi đã bắt được cô ta về.”
Vị chủ nhân tôn kính ngồi trên bục nhìn cô gái mềm oặt nằm ra sàn lạnh lẽo như thế, mắt thoáng cái cũng đã bao trùm sát khí, mạnh mẽ tiến lại gần Âu Dương Na Na.
“Ta đã bảo không được làm hại gì đến cô ấy!!!”
"Thần...."
Âu Dương Na Na bị một chưởng lực bất ngờ giáng vào người, cả thân thể văng mạnh vào tường không thương tiếc, lục phũ ngũ tạng đợt này chính thức tự đổi vị trí. Na Na ngước lên nhìn con người cô tôn sùng trước mắt, cô chỉ vừa mới hồi phục sau trận chiến hôm đó, vậy mà bây giờ tiêu hao công lực đem con nhỏ này về lại bị Chủ Nhân ra tay mạnh như thế, muốn cô phục? Mơ cũng không được mơ tới! Mỹ Kỳ từ nãy đến giờ chỉ ngoan ngoãn đứng một bên xem kịch hay, nhìn thấy Âu Dương Na Na một chưởng liền bị văng xa như thế trong lòng tự dưng dâng lên một cảm xúc vui mừng khó tả. Âu Dương Na Na, bình thường cô phách lối như thế nào đi nữa thì dưới tay của Boss cô cũng chỉ là một khối đồ để người lợi dụng, hoàn cảnh thật là đáng thương.
“Chủ Nhân, cô ta là bị trọng thương khi vô tình trúng mũi tên của chúng ta, mặc dù được uống thuốc giải nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu không e là chúng tôi vẫn không thể đem cô ta về đây.”
“Ai điều chế?”
“Người nghĩ còn có thể là ai có công lực cao như thế để điều chế?”
“Ta biết rồi.”
“Vậy Người định làm gì?”
Người đó không màng đến câu hỏi của Mỹ Kỳ mà bế phốc cô gái đó vào trong, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi đó. Anh đặt cô lên giường, lúc đầu có ý định giúp cô hồi phục nhưng lại thôi, mắc công lại tự chuốc họa vào thân, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô gái ấy hoàn toàn bình phục, có khi sẽ khiến cái hang này sập, điều đó không thể xảy ra, nhưng nếu sử dụng cách đó, cái cách mà anh không hề có ý định sử dụng thì cô ấy sẽ mãi mãi bên cạnh anh…
“Y Thanh, xin lỗi.”
Y Thanh cựa mình mở mắt sau khi nghe được tiếng thì thầm bên tai, vừa mở mắt ra chính là một khuôn mặt khiến tim cô như hoàn toàn chết đi. Làm sao có thể có chuyện đó? Anh sao lại xuất hiện…. Nhưng, Y Thanh không kịp mở miệng hỏi thì bản thân lại bị ngất xỉu một lần nữa.
“Em có thể hận tôi, nhưng chỉ có cách này tôi mới bảo vệ được em”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.