Ngồi xuống ghế nó đánh một bài rất buồn.Khải thấy nó biết đánh đàn anh cũng rất bất ngờ vì từ trước tới giờ anh chỉ thấy nó động tay động chân. Anh mỉa nó:
-Cô cũng biết đánh đàn cơ đấy.
-Hồi trước bố tôi có dạy tôi đánh._nói đến đây nó dừng lại lấy tay quệt giọt nước mắt đang lăn trên má. Khải thấy nó khóc vội chạy ra chỗ nó anh luống cuống vì lần đầu có người con gái khóc trước mặt anh gần như vậy. Nó ngồi trên ghế anh thì quỳ dưới sàn hỏi nó:
-Cô...cô sao vậy?
-Tôi nhớ bố tôi._vừa khóc nó vừa kể lại chuyện của nó và ba ngày ấy
------------------------------------------ngày nó 3 tuổi------------------------------------------------
Một ngày đẹp trời ánh nắng chan hòa những chú chim hót líu lo:)). Tại một ngôi nhà nhỏ có những tiếng cười giòn tan của một gia đình 4 người. Bố nó đang cầm cay đàn hát nó một đứa bé 3 tuổi chạy lại ôm bố:
-Ba à! Nhi muốn học đàn
Bố nó nở nụ cười âu yếm ông bố nó lên đùi ngồi. Cầm bàn tay nhỏ nhắn của nó ông cho nó đặt vào từng dây đàn. Mẹ thì bế em cả nhà rất hạnh phúc. Vào 1 ngày nó cùng mẹ và em trai đi đưa cơm trưa cho bố nó. Nó gọi bố từ bên đường nghe thấy tiếng nó ông quay lại dù mệ mỏi nhưng ông vẫn tươi cười âu yếm nhìn nó. Ông băng qua đường nhưng nào ngờ một chiếc xe ô tô mất lái đã đâm thẳng vào ông. Mẹ và nó hốt hoảng chạy lại máu loang lổ chỗ ông nhưng ông vẫn cười đưa bàn tay yếu ớt sờ má nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-quen-em-anh-khong-lam-duoc/264130/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.