-LÊ HOÀNG BẢO NHI! Giờ là mấy giờ rồi mà con còn ngủ được. Có biết giờ muộn học rồi không?Mẹ nó chạy bịch bịch trên hành lang, mở phanh cửa phòng của nó ra. Bà hét toáng lên.
Nó đang mơ màng trong giấc ngủ, cơ bản là đang mơ thấy thần tượng của mình thì bị tiếng hét của mẹ nó làm nó giật mình. Nó mở mắt ra, thấy mẹ đang chắp tay vào hông, phồng má trợn mắt nhìn nó.
-Mẹ làm sao mà phồng má trợn mắt thế?
Nó biết là mẹ nó lên đây để gọi nó và cũng biết tí mẹ nó sẽ làm gì nên nó vội kéo chăn trùm kín mặt.
-Mấy giờ rồi?
Mẹ nó kéo chăn ra khỏi người nó, dí cái đồng hồ vào mặt nó.
-Ưm...7strong0"... Sao? Chết cha, muộn học rồi!
Nó cuống cuồng khi nhìn thấy cái đồng hồ mẹ vừa dí vào mặt mình. Nó vội lấy bộ đồng phục trong tủ rồi vào vệ sinh cá nhân.
-Sao mẹ không gọi con sớm hơn?_Bảo Nhi nói vọng ra.
-Mẹ gọi đến phát khàn cả cổ rồi mà còn ngủ. Tưởng dậy rồi mà vẫn chứng nào tật ấy.
Mẹ nó giả bộ càu nhàu, trong khi đó bà đang bịt miệng cười vì...
-Thôi, mẹ xuống đây!
Mẹ nó cố gắng nhìn cười rồi đi xuống nhà.
Trong khi đó, nó đang cuống cuồng mặc quần áo.
-Trời, lại ngược rồi lại phải mặc lại. Xì..._nó càu nhàu.
10" sau...
Nó đi ra với khuôn mặt cực kì đen sì khi nhìn vào điện thoại thân yêu có hình thần tượng nó sáng lên là đồng hồ báo thức, mới 6h30" sao?
Nó đi xuống từng bậc thang, nhìn về phía bàn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-ngan-con-hac-giay/264325/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.