- Vương Tuấn Khải, tôi về rồi! - Nhi hét
Tuấn Khải nghe thấy tiếng hét thì quay lại, còn các fan thì không để ý cho lắm, idol quay xuống, việc bây giờ cần làm đó là chụp hình cái đã, ai hét để chút nữa tính sau. Bên cạnh tiếng "tách taachs" của máy chụp hình, Tuấn Khải cố gắng tìm kiếm chủ nhân của tiếng het" long trời lở đất vừa rồi". Nhưng... sao anh lại có cảm giác tiếng hét đó quen đến như vậy, anh đã từng gặp ở đâu rồi sao? Đảo qua đảo lại, sau đó dừng lại ở trước mắt, nhìn chàm chàm vào cô gái đó: LƯU ANH NHI. Nhưng ngay lập tức anh quay lên, tiến thẳng tới chỗ xe của công ty. Nhi thấy vậy thì cảm thấy vô cùng hụt hẫng, tưởng anh phải nhận ra nó rồi tiến tới vui mừng ôm chầm lấy nó rồi chứ, khong ngờ anh đã quên nó, sau 4 năm, anh thật sự đã quên nó rồi sao?
Vương Tuấn Khải có quên Lưu Anh Nhi?
Câu trả lời là không, chính xác là chưa bao giờ anh từng quên cô, là chưa bao gờ anh ngừng nhớ cô, nhưng lí do khiến anh quay lên không phải là vì anh quên nó, không phải là hết yêu nó, cũng không phải là vì anh có người khác mà là vì anh tưởng rằng mình đang buồn ngủ nên hoa mắt, nhìn nhầm thành ai đó! Nhưng anh không nhận ra mình đang quá tàn nhận khi không chịu chấp nhận sự thật, tại sao khi nhìn thấy tận mắt rồi lại không chịu nhìn nhận sự việc bằng chính sự thật của nó, anh thật sự bỏ nó qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-fanfic-noi-nho-vong-du-quay/550778/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.