...
Vào một buổi tối. Trình lặng lẽ đi giữa màn đêm, bước trên đường tấp nập người qua lại, sao Trình thấy mình cô đơn quá, phải chi có nó ở đây, nhắc tới nó tim cậu lại nhói lên, thời gian qua cậu tránh mặt nó là vì sợ mình kiềm chế không được sẽ gây ra cho nó bao nhiêu nỗi buồn khác, từ ngày không còn đùa giỡn với nó, cậu cứ như 1 người máy, mặc dù trước giờ cậu là người hay nói nhất trong cả nhóm, nhưng bây giờ cậu đã trở thành 1 con người lạnh tanh, hỏi gì cũng à ừ cho qua. Trên khuôn mặt cậu mang 1 nỗi buồn khó tả.
-Trình Trình._Phía trước có 1 người con gái đang nhìn và gọi cậu với ánh mắt xót xa. Là nó, là người con gái cậu đã yêu đơn phương mấy tháng qua. Bước chân dừng hẳn lại, đôi mắt dán chặt vào người nó.
-Sao?_Dù đang rất nhớ nó nhưng Trình vẫn tỏ ra lạnh lùng.
-Tại sao lại tránh mặt tôi và lạnh lùng tới như vậy?_Nó bước tới gần, khoé mắt xuất hiện 1 giọt pha lê trong suốt.
-Chỉ vậy thôi à?, không cần phải biết._Vừa dứt lời Trình định quay đi che dấu cảm xúc thì nó nhào tới ôm lấy cậu, nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ. Trình ngạc nhiên, bàng hoàng, rồi cũng vòng tay ôm nó.
-Đừng như vậy được không, đừng lạnh lùng với tôi nữa, đừng tránh mặt tôi nữa, tôi nhớ Trình của lúc trước, tôi thấy cô đơn lắm, hức hức...
-Vy Vy, tôi hỏi thật, em thích ai, Thiên, Nguyên hay là tôi??_Câu hỏi của Trình làm nó như nín khóc, bàn tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-am-ap-voi-em-thoi-duoc-khong/550869/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.