Tiết mục của lớp tôi diễn ra vào lúc bảy giờ sau tiết mục của lớp 12C9. Đã mười lăm phút trôi qua, tôi đứng đợi thằng Tùng và thằng Trung ở cổng trường nhưng kết quả khiến tôi muốn rụng cả hai chân. Sao lại lâu thế nhỉ?
Dòng người tấp nập đến xem một lúc một đông, trong đó đa phần là những bậc phụ huynh, thầy cô, những thanh niên ăn mặc quần áo sặc sỡ và một số học sinh của trường. Tôi nhìn đồng hồ cảm thấy thật bất lực đành đi vào trong chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Chợt tôi đụng phải một người đàn ông cao to, mặc bộ vest màu nâu sẫm, mái tóc dài che phủ một bên mắt phải, có thể thấy ánh mắt tràn đầy sát khí toát lên lấn át cả tinh thần của tôi, khuôn mặt rất lạnh lùng, đặc biệt ở phần bàn tay phải của người đàn ông có một vết xước dài đang rỉ máu. Tôi cúi đầu xin lỗi chú nhưng nghĩ lại bàn tay ấy máu cứ chảy ra khiến tôi phần nào thương xót, tôi lấy băng keo cá nhân trong túi áo ra dán lên tay chú như một đứa con đang lo lắng chăm sóc cho ông bố. Sở dĩ tôi hay mang theo băng cá nhân vì tôi sợ vết thương cũ lại chảy máu sẽ gây hỏng mất bộ quần áo và lấn áp tâm lý tôi khi biểu diễn.
Người đàn ông đó đưa một mắt sắc bén nhìn tôi trông rất vô cảm. Tôi cố gắng không nhìn vào mắt chú mà nhìn xuống bàn tay vừa mới dán băng lên:
- Chú bị chảy máu kìa. Lần sau, chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761415/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.