Bầu trời trong vắt không một chút gợn mây, ánh nắng chói chang chiếu xuống khắp nơi đây, tưởng như ánh mặt trời đang thả lửa xuống nhưng nó đã được cứu vớt bởi cơn gió lạnh từ phía Bắc ùa về khiến cho người dân nơi đây vừa nóng lại vừa lạnh, những đàn chim bay lượn theo từng đàn trên bầu trời để đi kiếm ăn. Tại chợ Song Mã, dòng người tấp nập ra vào ầm ĩ, xì xào những câu chuyện phiếm, những bà bán cá, bán chè, bán bún, bán thịt, thỉnh thoảng không có khách họ vừa lấy cái cây đính cái bị ni lông ở đầu xua ruồi vừa ngồi nói chuyện với nhau về gia đình, buôn bán.. Những công việc như thế đã trở thành thói quen thường ngày của họ dù cho đôi lúc có buồn hiu vì ế khách nhưng họ vẫn mang tiếng cười và ngồi lại với nhau là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với họ rồi.
Hôm nay, tôi đi chợ và đó cũng là công việc hằng ngày mà tôi vẫn thường hay làm. Đi dạo quanh vài vòng, tôi dừng lại ở chỗ bà Tám bán thịt heo, dáo mắt nhìn sơ qua tôi liền lắc đầu tỏ ý không thích. Sở dĩ tôi không thích thịt heo vì tôi sợ nó. Có lẽ là xuất phát từ khi còn nhỏ, lúc tối tôi về nhà muộn, thức ăn đã thiu nhưng tôi không để ý bèn cho hết vào bụng, trong đó thịt heo chiếm đa phần, ai ngờ tối đó tôi thức nguyên đêm trong nhà vệ sinh.
Món ăn mà tôi yêu thích nhất là trứng, vì trứng chứa khá nhiều chất đạm, vitamin, các chất dinh dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761409/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.