Tôi cố gắng rút chân ra khỏi cái bàn đông. Tiếng "rầm" vừa nãy khiến con tim tôi co thắt lại như thể có một máy ép đang ép gần như rệu rã trái tim tôi.
Gòng hết các cơ trên cơ thể, thêm vào đó là tiếng hét đau đớn của tôi khi cố rút cái chân bị gãy ra.
"Ầm.."
Cuối cùng cũng rút được cái chân ra, tôi chạy cà nhắc tới kéo thằng Tèo dậy rồi lôi nó ra ngoài.
Mấy chốc đã ra tới hành lang, bỗng tôi thấy Lão Đại đang nằm im ỉm dưới đất, đầu của hắn bị mảnh chai cắm phập vào khiến máu cứ ứ ra như suối chảy từ đầu nguồn thay vì màu trong veo thì nó lại có màu đỏ. Có vẻ như hắn đã bị đập mạnh vào cánh cửa kính nhỏ gần cửa chính này nên mới gây ra cái chết cho mình.
Lúng liếng nhìn xung quanh, tôi không thấy bóng dáng của thằng Trung đâu. Tim tôi lúc này đập rộn rã như nhịp trống múa lân, tôi hốt hoảng lắc lắc cái đầu của thằng Tèo:
- Tỉnh dậy, tỉnh dậy mau lên.
Cảm ơn trời! Nó đã lim dim mắt đưa tay xoa xoa đầu của mình rồi lồm cồm đứng dậy, hình như nó vẫn còn choáng váng. Tôi nhanh chóng thúc giục nó đi tìm thằng Trung:
- Thằng Trung đâu rồi? Mau đi tìm nó.
Nó ngờ ngợ đảo mắt nhìn xung quanh, có vẻ nó vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tôi lại thét lên một lần nữa khiến nó giật nảy mình:
- Mau đi tìm thằng Trung.
Đột nhiên thằng Tèo trợn tròn đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761359/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.