Chương trước
Chương sau
Tộc Nha Lang.

Những kẻ thống trị vùng đồng bằng phía đông.

Nguyên nhân chính gây đau đầu cho các thương gia từ Đế quốc phía Đông và những quốc gia bao quanh Đại Sâm Lâm Jura.

Mỗi con đều là Ma vật C Rank, và có thể dễ dàng nuốt gọn những Mạo Hiểm Giả dạn dày kinh nghiệm nhưng lại lơ đễnh.

Nhưng, điểm đáng sợ nhất là chúng thường đi theo đàn.

Khi được dẫn dắt bởi một con Boss kinh nghiệm, tộc Nha Lang mới phát huy hết thực lực.

Khi đi theo đàn, chúng di chuyển như một thực thể, và có thể tấn công rất có tổ chức.

Và, khi là một đàn… chúng sánh ngang với B Rank.

Vùng đồng bằng phía đông ấy, nằm kề bên những ruộng lúa của Đế quốc.

Do là nơi cung cấp lương thực chủ yếu của Đế quốc, nên nơi đó thường bảo vệ chặt chẽ.

Vì thế, cho dù tộc Nha Lang có giảo hoạt và sở hữu nhiều năng lực tuyệt vời đến mấy, chúng cũng khó mà phá xuyên qua lớp phòng ngự của Đế quốc.
Mà giả như, chúng phá xuyên qua thật, chúng sẽ chỉ chọc giận Đế quốc, và chắc chắn sẽ bị săn lùng tận diệt.

Con Đầu đàn hiểu rõ điều đó.

Sau hàng thập kỉ giao chiến với Đế quốc, và chứng kiến Đế quốc cứ thế lớn dần, nó nhận thức rất rõ điều đó.

Chừng nào chúng chỉ nhắm vào các thương nhân nhỏ lẻ, Đế quốc sẽ không nghiêm túc hành dộng.

Tuy nhiên, nếu chúng xâm phạm vào ruộng lúa, Đế quốc sẽ thật sự giương nanh.

Vậy nên, nó đã nhiều lần ngăn chặn được trước khi sự việc trở nên không thể cứu vãn.

Con Đầu đàn đã nghĩ như vậy.

Nhưng, bản năng của Ma vật đã nói rằng, cứ thế này mãi, giống loài sẽ không thể nào tiến hóa.Hiện tại, chúng không hề thiếu lương thực.

Nên việc tấn công và ăn thịt con người, với chúng, chỉ là một bữa ăn nhẹ.

Bởi vì con người không mang trong mình nhiều Ma tố.
Với Nha Lang tộc, việc ăn không là gì ngoài việc hấp thu Ma tố cả.

Chiến đấu với những Ma vật mạnh, hoặc gϊếŧ thật nhiều con người, là để có thể tiến hóa thành Ma vật cấp “Tai ách”.

Nhưng theo tình hình hiện tại, cả hai phương án đều không khả thi.

Đối với tộc Nha Lang, Đế quốc quá mạnh.

Tuy nhiên, nếu chỉ tấn công các thương gia, việc tiến hóa lên cấp “Tai ách” sẽ chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Ở phía Nam, là một khu rừng rậm trên một vùng đất phì nhiêu, và có chúng nghe rằng, đó là thiên đường cho những Ma vật có nguồn Ma lực cực mạnh.

Tuy nhiên, để đến được đó, chúng cần phải xuyên qua rừng rậm Jura.

Những Ma vật trong khu rừng đó không có gì là đặc biệt cả.

Rất nhiều lần, từ việc săn được những Ma vật từ khu rừng đó đi ra, chúng đã học được điều đó.
Nếu vậy, tại sao, cho đến giờ, chúng vẫn chưa xâm chiếm khu rừng.

“Bạo Phong Long Veldora”.

Sự hiện hữu của con rồng đó, là toàn bộ lý do.

Dù đã bị phong ấn, những làn sóng Ma lực tà ác kia, vẫn đủ để khiến chúng kinh hãi.

Chúng tin rằng những Ma vật bên trong khu rừng đó, đã nhận được sự gia hộ của Veldora.

Và đó lý do vì sao những kẻ đó có thể sống trong những làn sóng tà ác đó.

Nếu chúng tin vào điều ngược lại, có khi chúng đã phát điên rồi.

Cho đến nay, chúng sống với suy nghĩ hèn nhát đó, và kìm giữ ham muốn xâm lăng do sự hiện hữu đó… Đúng, cho tới bây giờ!

Con Đầu đàn, bằng đôi mắt đỏ tươi, sắc lẻm, nhìn vào khu rừng.

Không còn dấu hiệu gì của con rồng tà ác, đáng khinh kia nữa.

Giờ, chúng có thể thỏa sức săn bắt, và trở thành kẻ cai trị khu rừng! Con Đầu đàn liếʍ mép nghĩ thế.

Và, nó cất lên tiếng tru ra hiệu tiến quân!

***

À, trở thành người bảo vệ rồi thì tôi cần làm những gì nhỉ.

Các ngươi thật là, ta chỉ nhận nhiệm vụ bảo vệ thôi, sao mà cả Trưởng thôn cũng hành lễ quá mức.

Dù sao thì, tôi tập hợp những Goblin có thể chiến đấu lại.

… Thoạt nhìn, thực quá tệ.

Với chiến lực này, có vẻ như chẳng thể dựa dẫm gì vào rồi.

Và, các Goblin còn lại, cả người già và trẻ em, tới để xem chúng tôi chuẩn bị.

Sẽ không có tiếp viện từ các tộc Goblin khác.

Trong hoàn cảnh này, quả là một phép màu khi mà Trưởng thôn vẫn chưa mất trí.

Nếu bỏ đi, vấn đề lương thực sẽ khiến toàn bộ chết vì đói thôi…

Và, các Goblin tập hợp lại, đang nhìn tôi đầy tin tưởng.

Thực là một gánh nặng quá lớn.

Những ánh nhìn chứa đầy gánh nặng lên một kẻ chỉ muốn có một cuộc sống thoải mái như tôi.

“Mọi người, hiểu tình hình rồi chứ?”

Đây không phải là lúc thích hợp để nói đùa, mà tôi cũng chả biết nói lời nào để động viên, nên tôi vào thẳng vấn đề.Vâng. Đây là trận chiến quyết định sự sống còn! Chúng tôi đã quyết chí!”

Goblin Thủ lĩnh là người đầu tiên trả lời.

Những Goblin còn lại đều gật đầu đồng tình.

Cho dù vẫn còn vài kẻ rung rẩy, nhưng cũng dễ hiểu thôi. Tâm và Thể là 2 thứ độc lập mà.

“Không cần phải quá hăng hái – thư giãn đi. Ngay cả những kẻ hăng hái nhất cũng có thể nhận lấy thất bại. Chỉ cần tập trung vào làm sao cho thật tốt thôi!”

Tôi vừa mới nói một câu rất ‘ngầu’.

Tôi, ít nhất, cũng thấy thư thả, nên chắc nó sẽ có tác dụng.

Dẫu sao, chúng ta bắt đầu thôi chứ…

Nếu thất bại, vận số của đám Goblin sẽ tận.

Tuy vậy, tôi vẫn sẽ “Ta đi đường ta” thôi.[1]

Thẳng tiến, cùng với sự kiêu ngạo! Tôi đã quyết như thế.

Được rồi! “Dốc hết tâm lực vào!”, đó là mệnh lệnh đầu tiên tôi đưa ra cho họ.

Sau đó, là nhiều mệnh lệnh khác nữa.

Đó là những ngôn từ đầu tiên, tôi phát ra trong thời điểm này!

***

Tối đến.

Con Đầu đàn tộc Nha Lang mở mắt ra.

Đêm nay trăng tròn. Rất thích hợp cho chiến đấu.

Nó từ từ khởi động cơ thể, và đưa mắt nhìn chung quanh.

Những anh em trong đàn, nín thở dõi theo con Boss.

Một trạng thái căng thẳng.

Con Đầu đàn nghĩ vậy.

Tối nay, sẽ phá hủy ngôi làng Goblin đó, và chúng sẽ tiến bước đầu tiên vào rừng Jura.

Sau đó, là từ từ săn lùng những Ma vật trong rừng, va trở thành chủ nhân của khu rừng này.

Và một ngày nào đó, sớm thôi, sẽ tiếp tục tiến về phương Nam để tìm kiếm sức mạnh to lớn hơn.

‘Chúng ta có đủ khả năng làm việc này’.

‘Vuốt của chúng ta sẽ xé toạt bọn Ma vật, và nanh của chúng ta sẽ phá vỡ mọi lớp giáp’.

*Uo— — — — — — — n!!!*

Con Đầu đàn cất tiếng tru.

Đã đến lúc khởi đầu giày xéo.

Tuy vậy, có một điều làm nó hơi lo lắng.

Vài ngày trước, người anh em mà nó gửi đi trinh sát đã mang về một thông tin đáng ngại.

Có một Ma vật nhỏ nhưng lại tỏa ra luồng Yêu khí rất lớn.

Yêu khí của Ma vật đó, thậm chí còn mạnh hơn cả của ta, vốn là Đầu đàn.

Không thể nào có chuyện đó. Nên con Đầu đàn đã tin tưởng vậy.

Trong khu rừng rậm này, nó không cảm nhận được mối đe dọa nào. Tất cả lũ Ma vật lũ chúng gặp đều yếu.

Ngay cả khi chúng đã ở khá sâu trong rừng rồi, vẫn có rất ít sự chống cự.

Chỉ có một lần, hơn mười con Goblin đã gϊếŧ vài người anh em, nhưng chỉ như vậy thôi.

Có lẽ do quá phấn khích, nên họ đã phán đoán sai lầm.

Nghĩ như vậy, con Đầu đàn nhìn thẳng về phía trước.

Trước mắt nó bây giờ, là ngôi làng.

Tọa lạc tại đó, theo đúng như báo cáo của trinh sát.

Bằng cách bám theo những Goblin bị thương, chúng đã định vị được ngôi làng này. Nên, tính theo chiến lực của ngôi làng, chẳng có gì phải sợ cả.

Đầu đàn là một con sói khôn ngoan. Nên nó sẽ không lơ là cảnh giác.

Thế nhưng, lại không như dự tính, ngôi làng đã được bao quanh.

Quanh ngôi làng là một hàng rào… như thể đó là làng của con người vậy.

Chúng đã dỡ bỏ toàn bộ nhà cửa và dựng nên một bức tường rào.

Và, ngay trước lối vào, chễm chệ một con Slime.

Thật láo xược làm sao!

Con Đầu đàn cười gằn.

Chúng chừa lại một chỗ trống để có ngăn chúng ta ào ạt xông vào!

Dẫu sao, chúng chỉ là lũ Ma vật khuyết trí, rác rưởi.

Bức tường kia sẽ sớm sụp đổ trước vuốt và nanh của chúng ta mà thôi!

‘Ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh của chúng ta!’ Với suy nghĩ đó, con Đầu đàn ra một mệnh lệnh.

Và mười con Nha Lang bắt đầu dùng nanh và vuốt đột kích bức tường.

Tộc Nha Lang này, chúng thực sự như một cá thể duy nhất.

Đây là sức mạnh thực sự của chúng trên chiến trường – tính đồng nhất trong tấn công.

Các chuyển động có thể liên kết với nhau thông qua “Tư Niệm Truyền Đạt”[2]. Nhờ vào đó mà chúng có thể hợp tác với nhau nhanh hơn khi liên lạc bằng ngôn từ.

Chắc hẳn đòn đánh đầu tiên sẽ phá hủy bức tường ngay.

Chắc rằng, con Đầu đàn nghĩ, lũ Goblin sẽ nhận ra kế hoạch của chúng vô dụng thế nào và sẽ hoảng loạn. Tuy vậy, con Đầu đàn mới là người phải thốt lên một tiếng kêu ngạc nhiên.

Đội tấn công vào hàng rào đã bị dội ngược lại. Và, có thứ gì đó đang lăn tròn trên mặt đất, bắn máu ra ngoài.

Chuyện gì thế này?

Không chút dao dộng, con Đầu đàn tìm câu trả lời.

Con Slime ở ngay lối vào không hề cử động.

Liệu có phải do nó đã làm gì không?

Ngay lúc đó, một thuộc hạ đến bên con Đầu đàn.

(Chính là kẻ đó! Kẻ sở hữu Yêu khí còn mạnh hơn cả Ngài nữa!)

Con sói báo cáo vậy.

‘Thật ngu xuẩn!’ là suy nghĩ khi nhìn vào con Slime kia.

Chúng là loại Ma vật tiếu tốt được sinh ra tại các vùng đồng bằng.

Gọi chúng là Ma vật là quá cường điệu rồi; một tồn tại nhỏ nhoi.

Yêu khí còn vượt qua cả ta à… không thể nào!

Thế nhưng,

“Đư—ợc! Dừng lại đó. Nếu các ngươi rút lui, ta sẽ không truy đuổi. Rời khỏi đây ngay lập tức!”

Và, Con Slime tuyên bố.Đầu đàn của tộc Nha Lang là một Ma vật xảo trá và khôn khéo.

Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm sống, nó chưa bao giờ chểnh mảng việc lên kế hoạch trước cả.

Nó có cả lòng can đảm để bình tĩnh xử trí sự việc.

Dựa trên những kinh nghiệm sống, và từ những thông tin về Ma vật, nó từ chối khả năng có một kẻ mạnh hơn bản thân.

Con Đầu đàn, lần đầu tiên trong đời, đã phạm một sai lầm chí tử.

Và sai lầm đó đã quyết định số phận của đàn.

*Uuuru!! Garuuuuuuuu!!!*

(Đồ lão xược! Ta sẽ nghiền nát các ngươi!!!)

Và, cuộc chiến bắt đầu.

***

A—a, bất ngờ thật đấy.

Không ngờ là chúng sẽ tấn công đột ngột vậy.

Tôi đã nghĩ là sẽ có một cuộc trò chuyện với chúng… giờ thì văn vẻ tôi chuẩn bị đem vứt hết đi được rồi.

Uổng công tôi cố gắng luyện tập trước khi bắt đầu!

Tôi, thậm chí còn cố luyện tập lúc giải lao nữa chứ…

Mệnh lệnh đầu tiên tôi đưa ra là, được đưa đến chỗ những người bị thương.

Chậc, kể cả nếu tôi có thể đưa thêm mười hay hơn nữa vào số 60 còn lại, tình hình cũng chả khác là bao.

Nhưng, do được tôn thờ quá mức, nên tôi nghĩ cần phải cố làm mọi điều có thể.

Họ được đặt nằm trong một tòa nhà lớn, nhưng bẩn thỉu.

Còn về tình trạng thương tật thì…

Có vẻ như họ đã tạm thời dùng thảo dược sơ cứu rồi…, nhưng nếu cứ để nguyên thì họ vẫn sẽ chết mà thôi.

Vết thương quá sâu. Chắc do bị xé toạc ra bởi móng vuốt và răng nanh rồi, đã sâu lại còn đang mưng mủ nữa chứ.

Phải dốc toàn lực thôi.

Và rồi, tôi nuốt người gần nhất vào. Rồi lại nhổ anh ta ra, sau khi dùng thuốc hồi phục chữa lành vết thương.

Trưởng thôn trông như muốn nói gì đó, thực sự thì đã lắp bắp gì đó suốt, nhưng tôi kệ ông ta. Và, tôi tiếp tục quá trình nuốt vào rồi nhả ra của mình.

Sau một hồi trị liệu, tôi quay lại nhìn thành quả.

Chẳng rõi vì sao, nhưng tất cả Goblin đều đang quỳ lạy trước mặt tôi.

Mấy tên này, đang làm cái quái gì thế?

Chắc hẳn là, họ đã tưởng tôi đã chữa lành cho họ bằng một loại năng lực hồi phục nào đó.

Phiền phức quá đi, nên tôi phun thuốc hồi phục ra và dùng nó để trị thương cho những người còn lại.

Cơ mà, dường như phải mất một lúc mới hồi phục được.

Sau khi đã hoàn thành việc chữa trị cho các Goblin, tôi ra mệnh lệnh tiếp theo.

Việc cần làm tiếp theo là phải dựng nên một hàng rào.

Hạ cây xuống để dựng cũng là một ý hay, nhưng lại không có đủ thời gian để thực hiện.

Đành hài lòng với những gì có sẵn thôi.

Không chút chần chừ, chúng tôi dỡ toàn bộ các căn nhà, và tái sử dụng các vật liệu thành một bức tường quanh làng.

Tôi vẽ một vòng tròn quanh làng để họ theo đó mà dựng bức rào.

Và trong lúc xây dựng, tôi cho những Goblin trông ‘sáng sủa’ nhất, được trang bị cung tên, đi trinh sát.

Đối phương là sói, có khứu giác rất nhạy. Nên tôi nhắc nhở họ phải thật cẩn thận rồi mới cho đi.

Dù trong mắt họ có vẻ tuyệt vọng … Nhưng, ‘Kể cả có phải hy sinh đi chăng nữa!’, từ họ toát ra bầu không khí này.

Mấy tên này cường điệu quá rồi.

Tối hôm sau ngày tôi đến ngôi làng, bức tường được hoàn thành.

Tôi hoàn thành nốt những chi tiết nhỏ.

Đúng vậy, tôi tăng sức chịu đựng của bức tường bằng tơ nhện.

Và tiện thể, tôi không quên tạo bẫy ở một vài nơi bằng 『Cương Mịch』.

Nếu không biết mà vô tình chạm vào bức tường, *xoạt* và cơ thể chúng sẽ bị cắt vụn ngay.

Sau trận chiến này, nhất thiết không được quên đi xung quanh để thu lại.

Ở phía trước, chúng tôi chừa lại một lối vào.

Tại đây, tôi thiết lập tí 『Niêm Mịch』, và như vậy, chuẩn bị hoàn tất.

Chỉ còn việc ngồi ngồi chờ quân trinh sát về thôi.

Cũng trong khoảng thời gian đó, những Goblin bị thương được chữa trị, cũng bắt đầu tỉnh lại.

Bằng cách cho chạm vào tôi, tôi xác nhận tình trạng của họ.

Cơ mà, dường như hiệu quả của thuốc hồi phục đó là cực kỳ tốt.

Tôi đã nghĩ do vết thương rất nghiêm trọng, họ sẽ phải dùng thuốc hồi phục chữa trị thêm vài lần nữa…

Không ngờ thuốc lại có hiệu quả đến thế. Quả thật là một bất ngờ thú vị.

Rồi, chúng tôi tập hợp toàn bộ chỗ gỗ thừa lại giữa làng, và bắt đầu nhóm lửa.

Khá là giống một buổi lửa trại, ngoại trừ việc không có mấy khuôn mặt vui vẻ.

Sẽ phải canh phòng suốt đêm.

Bởi vì không cần ngủ, nên tôi bảo là tôi sẽ canh gác, nhưng…

“Không thể có chuyện đó được!!! Chúng tôi không thể để Rirumu-sama tốn sức thêm nữa.”

“Đúng thế! Chúng tôi sẽ canh gác. Xin hãy nghỉ ngơi đi, Rirumu-sama!”

Thế đấy!!! Như vậy đấy!!! Tấ cả đều như vậy đấy.

Dù thấy rất vui vì những tình cảm họ dành cho tôi, nhưng thực ra thì mấy người bọn họ đã rất mệt …

Không làm gì được rồi. Vậy nên tôi ra lệnh sẽ canh gác theo phiên.

Vào khoảng nửa đêm, quân trinh sát trở về.

Tộc Nha Lang đã bắt đầu di chuyển – họ báo cáo vậy.

Tuy có vài vết thương, nhưng tất cả bọn họ đều sống sót trở về.

Những Ma vật vụng về, nhỏ bé—.

Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng sau hai ngày, tôi lại thấy cảm thông cho họ.

Tôi cầu nguyện, cho trận chiến này kết thúc mà không bị mất thêm người nào nữa.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa hoàn tất việc thiết lập 『Niêm Mịch』 ở lối ra vào.

***

Tộc Nha Lang tấn công, và thế là chiến trận bắt đầu.

Tôi lo rằng tường rào sẽ không chống chọi được, nhưng lũ sói không thể nào tạo nên một đòn tấn công xuyên phá được tường rào.

Trông như mấy cái bẫy đã có hiệu quả.

Nhẹ nhõm làm sao.

Tạm thời là vậy.

“Đư—ợc! Dừng lại đó. Nếu các ngươi rút lui, ta sẽ không truy đuổi. Rời khỏi đây ngay lập tức!”

Tôi hét lên.

Và hoàn toàn bị bơ.

Bọn Nha Lang lại đồng loạt di chuyển, và bắt đầu tấn công tường rào từ mọi hướng.

Vô phương. Chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ theo kế hoạch.

Đã dự đoán trước điều này, nên tôi đã chừa những lỗ hổng nhỏ trên tường rào.

Những khe để bắn tên.

Ngay cả những Goblin vụng về nhất cũng vẫn đủ sức bắn tên qua những cái lỗ đó.

Và, nhiều con bị trúng tên, nên nằm đó rêи ɾỉ.

Có một vài con muốn phá rộng khe bắn tên để chui qua, nhưng…

*Zasu!*

Cứ mỗi lần như thế, chúng đều bỏ mạng vì bị đập bởi những Goblin dùng rìu đá, từ cả hai phía.

Tuy mới chỉ tập luyện chưa đầy hai tiếng, nhưng họ đang rất tuyệt vọng.

Đủ tuyệt vọng để tuân theo những chỉ thị của tôi và áp dụng chúng ngay.

Và kết quả là tình hình hiện tại.

Tộc Nha Lang rất mạnh. Chỉ cần một con cũng đủ để đấu với nhiều Goblin cùng một lúc.

Và khi đi theo đàn, chiến lực của chúng còn nâng cao hơn nữa.

Nhưng. Chính vì mỗi con rất mạnh, nên mới phải đánh hội đồng, từng con một.

Tóm lại, phải dùng trí óc để vượt qua.

Là sinh vật mạnh nhất trên thế giới. Là loài người với trí thông vượt trội!

… Thật không may… tôi nghĩ vậy, và cảm giác được cái nhìn lạnh lẽo của con Đầu đàn.

Nó chỉ là một con vật, và nghĩ rằng nó có thể hạ gục tôi… Thật quá sức tự phụ!

***

Con Boss tộc Nha Lang bắt đầu hoang mang vì tình thế đang không như dự tính.

Các con khác cũng bắt đầu hoảng loạn.

Nếu cứ như thé, sẽ cực kỳ tồi tệ.

Tộc Nha Lang chỉ phát huy được sức mạnh khi còn liên kết cùng nhau.

Mất lòng tin vào Đầu đàn, là sự kiện dẫn đến kết quả chết người.

Đầu đàn hiểu rõ điều đó. Thế nên, nó lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất.

Dù đang rất giận dữ vì tường rào kia không sụp đổ, nó cũng sợ hãi trước cơn giận dữ từ những người anh em sẽ nhắm vào nó.

‘Thân là Đầu đàn, ta phải phô trương sức mạnh của bản thân!’ nó nghĩ như thế!

Và ‘Ta là kẻ mạnh nhất trong bầy, nên ta sẽ tự mình làm được!’.

Và ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ đã được quyết định.

***

Không ai rời mắt khỏi chuyển động của con Đầu đàn tộc Nha Lang.

Nhưng, đối với các Goblin, như thể con Đầu đàn đã biến mất vậy.

Còn với tôi, chỉ như thể nó đang di chuyển vô cùng chậm.

Tất cả đều đang theo đúng kế hoạch.

Tôi đã dự đoán vài hướng mà trận chiến này có thể diễn ra, và đây là một trong số đó.

Chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh. Không phải là đối thủ của con người.

Ngay trước lối vào, tôi đã đặt sẵn 『Niêm Mịch』 rồi, nên con Đầu đàn bị bắt gọn.

Tuy vậy, với sức lực của một Đầu đàn, vẫn có khả năng nó sẽ cắt đứt được toàn bộ số 『Niêm Mịch』 này.

Tôi không có cách nào để xác minh điều đó… mà thực ra điều đó cũng chẳng quan trọng.

Mục đích của 『Niêm Mịch』 chỉ là để kiềm giữ chuyển động của con Đầu đàn, dù chỉ một lúc.

Nếu nó không ngừng di chuyển, có thể “Thủy Nhận” sẽ trượt mất, và như thế chả tốt chút nào.

Tồi tệ hơn, là bắn phải đồng minh. Chả hay tí nào, dẫu cho tai nạn kiểu đó vẫn hay xảy ra trên chiến trường.

Tôi vốn dĩ đã tính đến trường hợp đó, nhưng có vẻ đã nghĩ quá nhiều rồi.

Gã này, còn chưa đến được giai đoạn phá hủy tường rào nữa là.

Tôi cũng đã định thiết lập 『Cương Mịch』 ở lối ra vào, nhưng khi xét trường hợp kẻ địch sẽ tránh tất cả, tôi liền dẹp ý tưởng đó sang một bên.

Lúc này, tôi phải diễn vai một Ma vật mạnh áp đảo.

Chính vì lý do đó mà tôi đã bố trí cái bẫy này.

Và tôi, không chút lưỡng lữ, dùng “Thủy nhận” trảm thủ con Đầu đàn.

Thế là, Đầu đàn tộc Nha Lang, chết như thế.

“Nghe đây, tộc Nha Lang! Đầu đàn của các ngươi đã chết!!! Cho các ngươi lựa chọn. Quy phục, hay chết?”

Vậy, chúng sẽ chọn sao đây?

Vừa mới tiễn đưa con Đầu đàn xong, nên tôi không muốn phải mở rộng danh sách những con nổi điên lên mà tìm cửa tử đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.