Nhóm Goblin này, theo tôi thấy, trông khá tuyệt vọng. Họ đang cảnh giác, vũ khí lăm lăm trong tay, và đang lịch thiệp gọi tôi.
Không may là, có nhiều kẻ đang sẵn sàng đã bỏ chạy.
Nhưng Thủ lĩnh của họ thì không như vậy.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt, ơ… nhìn thẳng vào tôi.
Hừm.
Anh chàng này có vẻ có trí thông minh. Chắc là tôi có thể giao tiếp với anh ta được.
Liệu giọng của tôi có đến được không…?
Tôi thử đặt suy nghĩ của mình thành những ngôn từ và truyền đạt đến bọn họ.
“Tôi có nên nói, rất hân hạnh được gặp mặt? Tôi là Slime, tên Rirumu.”
Nhóm Goblin bắt đầu thì thầm với nhau.
Ngạc nhiên vì một con Slime lại có thể nói được à? Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng…
Vài người trong bọn họ, những người mặc đồ khá đơn giản bắt đầu buông vũ khí. Tôi thực sự chả hiểu gì…
“Guga, hỡi Cường giả! Chúng tôi rất hiểu, sức mạnh của ngài! Chúng tôi cầu xin ngài hãy hạ thấp giọng!!!”
Mu? Bộ những suy nghĩ tôi đặt vào câu vừa rồi mãnh liệt quá à?
Cứ thế này, sẽ chẳng làm được gì cả. Họ sẽ chỉ càng thêm sợ hãi thôi.
“Thứ lỗi. Tôi vẫn chưa điều chỉnh nó tốt lắm.”
A, tôi đang xin lỗi.
Với những kẻ hèn mọn này. Không cần phải xin lỗi.”
Có vẻ như lời nói của tôi đã đến được với bọn họ.
Việc luyện tập dường như đã mang lại kết quả khả quan.
À, nhân tiện, tôi đang nói bằng tiếng Nhật. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, họ vẫn có thể hiểu được.
“Vậy, mọi người cần gì ở tôi? Mà tôi cũng không có lý do đặc biệt gì để đi đường này cả.”
Vì họ đã lịch sự hỏi tôi, nên tôi cho rằng cũng nên lịch sự đáp lời. Và có thể hơi quá, nhưng để họ tiếp tục sợ tôi, tôi trả lời một cách khá cứng rắn.
“Là vậy sao. Trên con đường này, là làng của chúng tôi. Chúng tôi cảm nhận được sự hiện hữu của Ma vật rất mạnh, nên đến để thăm dò.”
“Hiện hữu của Ma vật rất mạnh? Có con nào mà tôi không cảm nhận được sao?”
“Guga, gugaga, chắc ngài đang đùa! Dù có trong hình dạng đó, chúng tôi cũng không bị mắc lừa đâu.”
Chắc hẳn, mấy tên này hiểu nhầm mọi thứ rồi. (Ghi chú! Chính nhân vật chính mới hiểu lầm!)
Họ hoàn toàn tin chắc rằng có một Ma vật cực mạnh đang mang hình dạng của một con Slime.
Dẫu sao, bọn Goblin này, vốn là những Ma vật hạ đẳng nổi danh mà.
Và sau một lúc nói chuyện với nhóm Goblin, câu chuyện dần chuyển sang việc tôi sẽ ‘làm phiền’ làng của họ.
Vậy là, có vẻ như tôi sẽ tá túc ở đó. Dù trông có vẻ yếu ớt, nhưng họ cũng khá tốt bụng.
Và cho dù tôi không cần ngủ, nghỉ ngơi một chút cũng là một ý hay.
Với suy nghĩ đó, tôi quyết định nhận lời mời đến làng của họ.
***
Trên đường đi, tôi đã nghe được rất nhiều mẩu chuyện.
Rằng, vị thần họ hằng tôn thờ, đã biến mất gần đây.
Rằng, cùng với sự biến mất của vị thần ấy, các Ma vật đã bắt đầu hoạt động mạnh trở lại.
Rằng, số Mạo Hiểm Giả mạnh mẽ xâm nhập vào khu rừng rậm này đã tăng lên.
Và nhiều chuyện khác nữa.
Và, theo dòng hội thoại, tôi đã có thể nghe hiểu hoàn toàn những gì họ nói.
Chắc chắn mọi thứ đều nhờ vào việc sử dụng 『Ma Lực Cảm Tri』.
Thật tốt khi tôi có thể luyện tập giao tiếp với Goblin trước khi nói chuyện với con người.
Và trong khi nói về những việc đó, tôi đi cùng với họ.
‘Ngôi làng á, hở?’ Là điều tôi muốn nói, bởi nơi này bẩn quá mức.
Thật sự, cũng chẳng bất ngờ gì lắm với sào huyệt của Goblin.
Tiếp đến, họ dẫn tôi đến căn nhà tốt nhất? trong số đó.
Mái nhà được làm từ rơm đã mục rữa, và đầy lỗ thủng; tường chỉ là những tấm ván xếp chồng lên nhau.
Xét theo quy chuẩn ở thế giới của tôi, thậm chí nhà ổ chuột còn ‘ngon’ hơn! Tệ đến mức đó đấy.
“Chúng tôi xin lỗi đã khiến Ngài phải chờ, thưa khách nhân.”
Một Goblin nói khi bước vào bên trong.
Goblin Thủ lĩnh, người đã dẫn đường cho tôi, cũng bước vào, dìu theo một Goblin khác.
“À… Không sao, không sao. Cũng đâu có phải chờ lâu lắm. Nên đừng bận tâm!”
Tôi trả lời thế trong khi nặn ra một nụ cười kiểu doanh nhân.
Hẳn nhiên, giờ nó là một nụ cười của Slime.[1]Người ta bảo rằng, chỉ cần một nụ cười là có thể xoay chiều thuận lợi của một cuộc đàm phán. Một kỹ thuật rất đáng phải dè chừng.
Mà, tôi cũng đang chưa biết mình sẽ thảo luận về cái gì…
“Chúng tôi thành thực xin lỗi vì không thể đưa Ngài đến nơi tốt hơn. Tôi là Trưởng thôn của thôn này.”
Vừa nói, các Goblin vừa đặt trước mặt tôi một món đồ uống gì đó như trà.
Với các Goblin mà nói, đó thật sự là một ngạc nhiên.
Tôi làm một hớp. (Với những người ngoài, trông như tôi đã úp ngược cái cốc vậy.)
Chả có vị gì cả. Tất nhiên thôi, vì tôi có vị giác đâu mà nếm.
Nói thế, việc đó là tốt hay xấu… nhưng khi đã kiểm tra thành phần, thì không hề có độc.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành khi thể hiện lòng hiếu khách của các Goblin.
“Vậy, vì lý do gì mà các người cố tình mời tôi đến đây, có việc gì sao?”
Tôi vào thẳng vấn đề.
‘Vì cùng là Ma vật, nên hãy làm bạn với nhau!’ Chắc chắn không phải là một lời mời không dụng ý rồi.
Trưởng thôn liền trở nên căng thẳng và hơi run rẩy, nhưng ông ta trấn tĩnh bản thân và bắt đầu hỏi.
Đây là những gì ông ta đã nói.
“Thực sự thì, tôi tin Ngài đã biết về sự tăng động của các Ma vật trong thời gian gần đây?”
Chuyện đó, tôi đã nghe trên đường đến đây.
“Chúng tôi đã sống thật yên bình trên vùng đất này dưới sự bảo hộ của một vị thần; nhưng cách nay một tháng, dường như Ngài ấy đã biến mất…
Bởi thế, các Ma vật quanh đây đã bắt đầu xâm chiếm vùng đất này…
Chúng tôi, tất nhiên không thể yên lặng đứng nhìn, nên đã chống cự lại; nhưng, lực lượng của chúng tôi…”
Hừ—mm.
Vị thần đó, có phải là… Veldora? Rất khớp về mặt thời gian.
Mà, dường như các Goblin này muốn xin tôi giúp đỡ, tóm lại là như vậy.
“Hiểu rồi. Nhưng mà, tôi, một Slime, không nghĩ mình có thể đáp ứng được mong đợi của các người.”
“Hahaha, Ngài quá khiêm tốn rồi! Loài Slime không thể nào phát ra Yêu khí mạnh mẽ như vậy được!
Chúng tôi không dám giả đoán vì sao Ngài lại lấy hình dạng đó, nhưng chúng tôi biết – Ngài là một Ma vật có tên, phải không?”
Yêu khí… sao?
Đó là cái gì vậy? Tôi không nhớ là mình có phát ra thứ gì giống thế…
Thế nên, tôi thử thay đổi góc độ của 『Ma Lực Cảm Tri』 để quan sát bản thân.
Một luồng Aura mang điều họa đang trôi nổi bao quanh lấy cơ thể tôi.
Đáng ra tôi đã phải nhận ra khi bắt chước (biến hóa) hay dùng 『Thân Thể Trang Giáp』 mới phải.
Thật đáng hổ thẹn…
Cảm giác như thể là đi trên đường phố mà vẫn để ‘cửa sổ’ chưa đóng (kéo) lại vậy.
Khi còn trong hang động, do nồng độ Ma tố rất cao nên tôi đã chẳng nhận ra.
Không được rồi! Chắc chắn không được rồi!
Đến giờ tôi mới hiểu được lý do cho phản ứng của các Ma vật sau khi ra khỏi hang động.
Có Ma vật nào lại muốn một tên trông quá mức nguy hiểm này làm kẻ địch cơ chứ.
Kiểu ‘Không thằng ngu nào bị lừa bởi dáng vẻ bên ngoài đâu’ đây mà.
Nhưng, đành vậy thôi.
“Fufufu. Quả đúng là Trưởng thôn, ngươi nhìn ra à?”
“Điều đó hiển nhiên, thưa Ngài! Hình dáng này vẫn không thể giấu được phong cách phi thường của Ngài.”
“Ra vậy, danh tính của ta đã bị phát giác. Các người cũng khá lắm đấy.”
Tôi đang quá hào hứng thì phải!
Vậy hãy theo sự hiểu nhầm đó mà đánh lừa họ một tí.
À cùng lúc đó, phải thử xóa bỏ cái luồng Aura gây họa = Yêu khí này đi mới được.
Khi tôi thử điều chỉnh lại lượng Ma tố bên ngoài, lượng Yêu khí đó dần dần thu nhỏ đi.
“Ô… Thì ra là Ngài đã thử chúng tôi! Chúng tôi chân thành cảm ơn. Có rất nhiều người sợ luồng Yêu khí xung quanh Ngài.”
Dường như luồng Yêu khí đã hoàn toàn được giấu đi.
Nhìn bên ngoài thì tôi, chỉ là một con Slime bình thường.
Thế nhưng.
Nếu tôi đã ngao du như một con Slime bình thường thì…
Chắc hẳn tôi sẽ cảm thấy phiền nhiễu với tất cả các cuộc tấn công của các Ma vật?
Thế không phải luồng khí này cũng có lợi sao.
“Ra vậy. Thấy được luồng Yêu khí của ta mà lại dám tiến đến giao tiếp, các ngươi ‘được’ lắm!”
Cái gì ‘được’ cơ chứ…? Tôi muốn tự đâm đầu vào rắc rối chắc? Hừm, đành phải chịu vậy thôi.
Cảm giác như thể mình là một diễn viên vậy.
“Haha! Xin đội ơn… mà, chúng tôi sẽ không gạn hỏi lý do Ngài ẩn đi diện mạo thật của mình. Tuy nhiên…
Về khẩn cầu kia. Chẳng hay Ngài chấp nhận hay không?”
Ừm, có lẽ.
“Còn tùy vào nội dung của nó. Nói đi.”
Tôi, vẫn giữ cái thái độ cao ngạo kia, hỏi Trưởng thôn.
Câu chuyện như sau.
Đến từ những vùng đất phía đông, những Ma vật mới đến kia muốn tranh đoạt bá quyền của vùng đất này.
Hơn nữa, hình như có nhiều ngôi làng Goblin khác ở khu vực này.
Ngôi làng này cũng là một trong số đó, nhưng họ đã chiến đấu rất nhiều với những kẻ mới đến và mất đi nhiều chiến binh Goblin.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, trong số đó có cả vị chiến binh có tên (Named).
Anh ta là một binh sĩ gánh trọng trách người bảo vệ ngôi làng; khi anh ta ngã xuống, sự tồn tại của ngôi làng đã trở nên rất nguy kịch.
Các ngôi làng Goblin khác quyết định bỏ rơi ngôi làng này.
‘Trong khi những Ma vật mới đến kia tàn phá ngôi làng đó, chúng ta sẽ suy tính đối sách!’ là ý kiến chung của những ngôi làng kia.
Và mặc cho Trưởng thôn và Goblin Thủ lĩnh có thương thuyết thế nào, chỉ có sự lạnh lùng đáp lại.
Và đó là câu chuyện đầy cay đắng mà Trưởng thôn chán nản kể.
“Hiểu rồi… Có bao nhiêu người trong thôn? Và trong số đó, bao nhiêu có thể chiến đấu?”
“Vâng, có tầm 100 người ở trong làng. Và nếu tính cả phụ nữ, có khoảng 60 người có thể chiến đấu.”
Nghe chẳng mấy khả quan.
Tuy nhiên, có thể nắm được các con số đó, Goblin này có vẻ khá thông minh.
“Hừm. Vậy còn kẻ địch, có biết số lượng bao nhiêu và thuộc chủng loài nào không?”
“Vâng. Là Ma vật sói, tộc Nha Lang (Nanh Sói). Vốn dĩ, để chiến thắng 1 địch thủ, cần đến mười người chúng tôi…
Và số lượng của chúng lên đến hàng trăm con…”
Hả…? Cái kiểu Game vô lý nà—
Tôi nhìn thẳng vào mắt Trưởng thôn.
Không, không phải mắt của một kẻ nói dối. Đôi mắt ông ta rất tha thiết nhìn lại tôi.
Dù có hơi mờ đυ.c, nhưng có thể xem đó là ánh mắt chân thành của loài Goblin.
“Còn về những chiến binh Goblin đó, dù biết mình không thể thắng nhưng vẫn cố sức chiến đấu sao?”
“…Không, thông tin này, những chiến sĩ ấy, đã phải hy sinh bản thân mới thu được.”
Thế à, thật tệ quá.
Và Named Goblin đó là con trai Trưởng thôn, và cũng là anh trai của Thủ lĩnh.
Khi đã hiểu tình cảnh, tôi liền trầm tư suy nghĩ.
Không nói lời nào, Trưởng thôn chờ câu trả lời của tôi.
Tôi có nhìn nhầm không, khi có một giọt nước trong mắt ông ta… Chắc là chỉ là tưởng tượng thôi.
Nước mắt không phù hợp đối với Ma vật.
Vẻ kiêu căng phù hợp hơn. Đó mới đúng là dáng vẻ của một Ma vật đáng phải sợ hãi.
“Trưởng thôn, có một điều ta muốn xác nhận. Ta, nếu cứu thôn này, sẽ nhận được gì?
Các ngươi sẽ cống nạp gì cho ta?”
Chẳng phải là tôi không có ý muốn giúp.
Thế nhưng, ta đang nói về hàng trăm địch thủ, mà mỗi kẻ mạnh bằng mười Goblin hợp lại đấy.
Đây không phải chuyện có thể đùa.
Nếu tôi cải trang thành Hắc xà, có lẽ tôi sẽ xoay sở được, nhưng…
Đây không phải là một cuộc trao đổi dễ dàng chấp nhận.
“Chúng tôi xin hiến dâng lòng trung thành! Xin hãy bảo vệ chúng tôi. Nếu Ngài làm vậy, chúng tôi sẽ mãi mãi theo hầu Ngài!!!”
Thực tình, tôi vẫn sống tốt dù không có lòng trung thành của họ.
Nhưng, sau khi trải qua hơn 90 ngày trong cô độc, tôi thực sự đã rất tận hưởng việc giao tiếp với các Goblin.
Nếu còn là một con người, tôi đã tránh xa vì sự bẩn thỉu của họ.
Nhưng giờ tôi là một Ma vật. Tôi chẳng sợ gì bệnh tật.
Và trên tất cả, đôi mắt của Trưởng thôn. Chúng hoàn toàn trông đợi vào tôi.
Nghĩ lại lúc còn ở thế giới cũ.
Tôi rất dễ mềm lòng trước những lời cầu xin.
Vừa tự càu nhàu với bản thân, vừa nghe lời than phiền của các đàn em, vừa thực hiện những yêu cầu của khách hàng và các đàn anh…
“Được! Thỉnh cầu này, ta sẽ chấp nhận!”
Tôi khoa trương gật đầu chấp nhận
Và như thế, tôi trở thành Chủ nhân, đồng thời cũng là người bảo hộ của các Goblin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]