Ở trước mặt người khác, minh tinh luôn là người đứng trên đỉnh cao, có vẻ ngoài được chăm chút tỉ mỉ, có gia cảnh hiển hách rực rỡ, lời nói khéo léo, ưu nhã. Nhưng liệu có ai nghĩ tới, họ ở phía sau khán đài cũng là một con người bình thường, cũng có những nỗi buồn vĩnh viễn không thể nào lành lại.
Cũng giống như giờ khắc này, trong một tòa cao ốc nào đó tại một góc ở Bắc Kinh, có hai vị thần tượng mà sự xuất hiện của họ luôn kéo theo tiếng thét và sự theo đuổi điên cuồng.
Không còn ánh sáng đèn flash chói mắt, sau khi xóa bỏ hết vẻ ngoài hoa lệ của vỏ bọc thần tượng, họ lại hiện ra một loại khí chất khác.
Trần Lộ buông đàn ghita, thuần thục châm lửa, ch4m rãi hút thuốc sau đó mới híp mắt nói: "Ok không? Hay là như vậy đi, trước buổi concert, mấy buổi tập dợt này tôi không đến nữa."
Tiêu Huyền đối với đại đa số mọi việc đều giữ thái độ lạnh nhạt, nhưng về mặt âm nhạc thì nghiêm túc hơn bất kì ai.
Hắn cẩn thận ghi rõ tiết tấu trên nhạc phổ, mới nhẹ giọng nói: "Ừ. Cậu tiến bộ rất nhiều."
Trần Lộ hờ hững cười cười, vừa cầm điếu thuốc vừa chỉnh lại đàn, thuận miệng trêu chọc: "Cám ơn thầy giáo đã khen."
Thời gian mười năm trôi qua, trong cái vòng luẩn quẩn này, Tiêu Huyền đã là một tồn tại ở cấp bậc đại thần. Hai năm trước, khi Trần Lộ vẫn chưa ra mắt đã từng được hắn dạy bảo. Đáng tiếc chỉ vì mâu thuẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ngoc-do-la-ke-ngoc-nhat-the-gian-nay/2466034/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.