Rất nhiều lần Hạ Duy nhìn thấy bóng lưng trầm mặc ngẩn người của Tạ Tiểu Vũ qua cửa sổ, ánh sáng trong phòng không đủ nên khi nhìn vào khiến người ta có cảm giác ưu buồn.
Tên nhóc này đã duy trì thái độ tuyệt vọng kể từ ngày cậu kéo hành lý ít đến đáng thương của mình trở về với đôi mắt đỏ hoe.
Nếu không phải Tạ Tiểu Vũ không biết nói dối, có mơ Hạ Duy cũng không tin là cậu chủ động chia tay.
Tuy lời cay nghiệt nói ra rồi, nhưng nhìn bộ dạng của Tạ Tiểu Vũ, anh cũng không muốn đả kích thêm.
Hạ Duy đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn gõ cửa bước vào: "Cậu đừng hành hạ bản thân nữa được không? Nếu cậu không nỡ thì đi làm hòa đi..."
Tạ Tiểu Vũ hoàn hồn ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt: "Không. Tôi đã nghĩ kỹ rồi."
Hạ Duy không phải người giỏi biểu đạt, anh nhíu mày nói: "Nhưng cậu bây giờ..."
Những ngày qua Tạ Tiểu Vũ gầy đi rất nhiều, cậu rủ mắt nghĩ một hồi rồi lại cười: "Ừm, đúng là nên lên tinh thần. Ngày mai còn phải đi tìm việc nữa."
Nói xong cậu đứng lên: "Giúp tôi dọn đồ nhé."
Hạ Duy khó hiểu: "Dọn cái gì? Không phải cậu dọn hết rồi sao?"
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu. Ch4m rãi bước đến trước bức tường, rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyết đoán gỡ tấm poster của Tiêu Huyền xuống.
Sau đó là tấm thứ hai, thứ ba...
Còn có các đĩa CD, album ảnh và tạp chí chất thật cao, gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ngoc-do-la-ke-ngoc-nhat-the-gian-nay/2465992/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.