Trên trần nhà cao cao với đèn treo lộng lẫy, hoa văn tinh xảo của căn phòng trên lầu cao nhất tại khách sạn.
Nhưng trong không gian thoải mái như thế này cũng không thể giúp tâm trạng Tiêu Huyền khá lên.
Hắn mặc áo ngủ đờ người nằm trên giường, không ăn không uống cũng không nhận bất kỳ phỏng vấn của nhà báo nào. Giống như hắn bị đả kích rất lớn.
Trên thực tế, đả kích mà boss chịu không phải vì lễ trao giải tệ hại mà là vì đứa ngốc Tạ Tiểu Vũ kia.
Tiêu Huyền có làm sao cũng không hiểu tại sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy, giống như ngày hôm trước vẫn là đứa trẻ trong sáng, hôm nay lại thành thiếu niên cả người đầy gai.
Tiêu Huyền có rất nhiều lời không nói ra, cũng có rất nhiều việc sẽ không làm.
Cho nên vì vậy mà dễ dàng buông tay để cậu rời đi?
Mỗi lần suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu, Tiêu Huyền sẽ khó chịu gần như sụp đổ.
Hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
Vào đêm khuya, khi tất cả mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh, cửa phòng khách sạn đột nhiên bị mở ra.
Tiêu Huyền cau mày, ngồi dậy định quở mắng nhân viên nhưng sau đó lại ngạc nhiên khi thấy Trần Lộ ăn mặc thời trang bước vào, có lẽ là vừa quay quảng cáo.
Vương tử điện hạ đóng cửa lại, xách theo một túi to đi đến trước cửa sổ như vào chỗ không người, mỉm cười nhìn Tiêu Huyền: "Cậu sao rồi, muốn tự sát à?"
Tiêu Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ngoc-do-la-ke-ngoc-nhat-the-gian-nay/2465990/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.