Sau khi xong việc, Sở Tẫn vùi đầu hôn lên hình xăm sau lưng Thanh Huyền, mở miệng hỏi:
"Cho nên, lúc trước hai chúng ta đang yêu đương phải không?"
Kỳ thật, Sở Tẫn cảm thấy mình đã biết đáp án nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Thanh Huyền nói.
"Chứ còn sao nữa!?" Thanh Huyền cắn điếu thuốc vẻ mặt kinh ngạc muốn xoay người nhìn Sở Tẫn, "Không phải yêu đương thì là làm gì?"
Sở Tẫn cười cúi người đè lên Thanh Huyền, đè hắn trở về, đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng rồi cúi đầu muốn hôn hắn.
Thanh Huyền hiếm khi không có hôn lại, xoay người đối diện với Sở Tẫn, nắm lấy một bàn tay khác không cầm điếu thuốc của anh, vẻ mặt nghiêm túc nói "Anh nói cho em rõ ràng xem, chẳng lẽ lúc ấy anh không cảm thấy chúng ta đang yêu nhau ư?"
"Chỉ là anh lo lắng, lúc trước đều là anh tình nguyện một phía." Sở Tẫn rũ mắt xuống hút xong nửa điếu thuốc còn lại, trên mặt mang theo tủi thân cùng khổ sở không thể hóa giải, "Em không nói một tiếng rồi biến mất, anh đi tìm em, đồng nghiệp của em nói cho anh biết em về quê xem mắt, em nói xem anh có nghĩ linh tinh không?"
"Em sai rồi, bảo bối em sai rồi." Vừa nhìn bộ dạng của Sở Tẫn như vậy, Thanh Huyền lập tức đau lòng, ôm Sở Tẫn thấp giọng nhận sai, "Em thật sự rất rất yêu anh, đặc biệt đặc biệt yêu anh, lúc ấy đương nhiên là đang yêu đương với anh, nếu em không yêu anh thì em có thể sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-linh-gac-kia-han-vua-soai-vua-a/2803220/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.