Sau khi ba người họ rời đi. Cửa khẽ khép lại. Mọi thứ 1 lần nữa chìm vào im lặng, cô dần bước lại gần anh.
- Em cũng nên về rồi chiều em đến đem bữa tối đến cho anh. - Cô cầm lấy cái túi đeo trên bàn bên cạnh giường bệnh của anh.
Bỗng nhiên anh nắm lấy tay cô không buông, ngước mặt lên nhìn cô:
- Em đã ... - Anh nhìn vào mắt cô lại buông tay ra. Không định hỏi thêm nữa. - Em về cẩn thận- Anh ngẩng đầu mỉm cười.
- Anh không sao chứ? Anh có gì cần nói à? - Cô không thích mờ ám nên đã giúp anh hỏi lại.
- Cái đó... Ban nãy, cô ấy nói... em và Khiết An .. đã hôn à.- Hóa ra là anh khó chịu chuyện này.
Ban nãy khi anh nghe cô nói đến đây có vẻ khá buồn phiền, khó chịu. Có vẻ như mọi thứ đối với anh dường như dừng lại, đứng yên và đóng băng tại khoảng khắc đó. Giống như một cái gì đó chặn ngay lòng ngực anh, thật khiến người khác tức tối.Anh chỉ ước rằng âm thanh đó có thể phát lại để anh nghe rõ hơn, nghe kĩ hơn, để anh chắc chắn một điều bản thân không hề nghe lầm.
- À... cái đó.. thật ra là lần đó do vô tình chạm môi thôi. Không phải gì đâu. Hôm ấy... - Cô ngồi kể lại sự tình cho anh nghe. Không cần biết là lý do tại sao bản thân phải giải thích.
Trong lòng cô khi nhận được câu hỏi của anh thì điều đầu tiên cô nghĩ đến là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-kia-toi-yeu-anh-duoc-chu/3034059/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.