Ai cũng biết sau những lời nói hay tiếng khóc, ôm và ngay cả hôn đều là sự ngại ngùng và bây giờ họ đang như vậy. Sự ngại ngùng sau cái ôm trùng phùng thật là khiến người khác khó sử không biết phải nói gì tiếp theo. Không biết nên làm gì. Cô suy nghĩ hàng ngàn câu nói trong đầu: " Sao mày ngu thế, tự dưng ngồi khóc, rồi sao lại khóc, rồi tự dưng ôm lấy Tiểu Kỳ. Giờ nên làm sao đây?"
" Mình có nên chuồn trước không nhỉ?"
" Ây không được bây giờ mà chuồn sau nàu biết làm sao?"
" Tức chết đi được nói gì bây giờ"
"Hỏi ảnh đỡ chưa?"
" Mày bị điên à! Mày hỏi câu đó là có ý gì đây"
....
Và cứ thế đấy, cô chìm vào bao câu hỏi. Cứ hỏi rồi tự trả lời, sau lại tự chửi mình.
*(Có ai biết số của bệnh viện tâm thần không? Kêu xe bắt nhỏ này vào lại đi. Hình như nó mới trốn trại)*
Anh thì nhìn cô mãi và cũng chẳng biết nói gì.
" Hóa ra là bấy lâu tự mình hóa lo âu"
" Hóa ra không phải do cô ấy mà là do phong thư"
"Hóa ra... phong thư biến mất.. Khoan .. tại sao nó biến mất, ai làm mất nó."
" Phong thư? Không lẽ ai đó đã vứt đi."
...
Anh cũng chả khác cô là mấy cứ đặt những câu hỏi trinh thám, hỏi thăm phong thư.
Sau một hồi im lặng, thì trời đã về chiều. Tuy rằng anh chỉ bị trật chân nhưng bà phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-kia-toi-yeu-anh-duoc-chu/3034048/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.