Có vẻ như sau tiếng cười gượng gạo của cậu ta là một sự yên lặng đến lạ thường. Quá yên lặng. Bà phu nhân quả là không chịu nổi không khí căng đét trong căn phòng này nên đành trốn trước.
- Aizzz, không sao thì tốt rồi. - Bà vỗ vỗ vai của anh. - An An à, mẹ còn có một số chuyện cần nhờ con giúp, đi với mẹ một chuyến. - Bà vỗ mạnh lên vai cậu ta một cái rõ đau, ra lệnh uy hiếp
- Aaa.. Vâng đi thôi mẹ - Đau quá định la lên ai mà ngờ laị gặp con mắt hình viên đạn cơ chứ. Cậu ta chỉ đành mỉm cười thân thiện như Hoa Hậu và lẽo đẽo theo mẹ.
Sau khi hai người ra khỏi phòng thì căn phòng nặng khí hơn, thật đáng sợ. Sự im lặng đến lạ lùng.
- Ờm... anh ăn ít trái cây không? Để tôi gọt vỏ cho. - Vẫn chưa thể nào quen với cách xưng hô "anh- em" nên cô chỉ biết xưng "tôi"
- Từ khi nào em học được cách nói chuyện khách khí với anh như vậy nhỉ? - Anh muốn mọi thứ đỡ ngại ngùng hơn nên đã mở lời.
- Còn không phải tại anh ...- Cô quay phắt người lại phía anh nói thì vô tình chạm trúng chân vô tội của anh.
- Á.. - Anh luôn nhớ mình luôn
phải thật lạnh lùng, cao lãnh và cool ngầu. Đau cũng chả dám kêu nhiều sợ mất mặt mũi đây mà.
- Aa.. xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý . - Cô nhanh chóng xin lỗi, nhìn cô thiệt là... ngốc hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-kia-toi-yeu-anh-duoc-chu/3034046/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.