Màn đêm đã buông xuống, căn biệt thự cũng đã dần yên giấc. Chỉ còn một mình cô với bầu trời sao đêm. Phong cảnh nơi đây lạnh lẽo thật, chỉ có cô cây cỏ, sao trời và nỗi buồn của cô. Cô không hiểu tại sao hôm nay trời sao lại đẹp thế, không biết tự khi nào bản thân cô thích bầu trời sao. Những ngôi sao lấp lánh trên trời ấy cũng có thể có một ngôi sao là mẹ của cô.
- Mẹ... mẹ... con nhớ mẹ quá. - Một cô gái ôm lấy đầu gối chân của mình ngồi gọn vào 1 góc của chiếc băng ghế. - Mẹ... mẹ đến đón con đi được không? - Không một ai đáp trả lại câu hỏi của cô gái đáng thương này.
- Chắc không thể rồi. - Cô lại cười nhạo chính bản thân mình.- Ước gì mẹ ở đây nhỉ? Con có thể lại được mẹ ôm vào lòng rồi nghe mẹ dỗ dàng, yêu thương. - Cô càng nói thì nước mắt cô lại tuôn ra. - Mẹ... con không có khóc đâu... chỉ là trời lạnh quá nên mắt con khô tự chảy nước mắt đấy. Con lớn rồi mẹ yên tâm đi. Thật đấy - Cô vội vã lau đi hàng nước mắt của mình. - Mẹ... mẹ ở trên đấy... chắc mẹ biết ba đang ở đâu đúng không? Con thất hứa với mẹ rồi. Con để lạc mất ba rồi mẹ ạ. - Cô vẫn không ngừng khóc mà còn hành xử như 1 đứa trẻ 8 tuổi. Cứ khóc thì lại vội vàng lau đi nước mắt. Lau thật nhanh sợ rằng có ai đó thấy được bản thân mình yếu đuối ngay lúc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-kia-toi-yeu-anh-duoc-chu/3034025/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.