- Sao lại phải kiềm chế cảm xúc thế cơ chứ. - Cậu ta đứng chắn đi ánh trăng đang chiếu vào cô.
Lúc này cô không nhìn rõ mặt của cậu ta rồi. Nhưng may thật, may mà cô không thấy người mà cô luôn tưởng là một kẻ điên, ác ôn, không quan tâm người khác nghĩ gì như cậu ta đang tỏ ra ô nhu với cô. Cậu ta xuất hiện trước cô với một khuôn mặt buồn, dịu dàng thật khiến người khác bất ngờ. Nhưng cô lại không hề hay biết.
- Anh muốn cười thì cứ cười đi. - Cô rút tay lại cúi gằm mặt xuống ủ rũ.
- Tôi đang muốn cười đây nhưng khổ nỗi lại không cười nổi cô tin không? - Cậu ta tiến tới ngồi bên cạnh cô.
- Không tin, tôi biết trong lòng anh đang cười tôi. Thiếu nợ anh, ở nhà anh, ăn cơm nhà anh, tiêu tiền của nhà anh, tôi biết là tôi... - Cô chưa kịp nói hết thì anh đã đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Bầu trời hôm nay đẹp thật phải không? - Cậu ta đưa hai tay lên đầu gác. - Cô nói đó là mẹ cô đúng không? - Cậu ta đưa tay chỉ lên trời.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu ta...
- Cháu chào bác, cháu là Khiết An... cháu là... - Nói đến đây cậu dừng lại, cô nhìn anh mãi. - Cháu là bạn của con gái bác. Sau này cháu sẽ giúp bác chăm sóc con gái được chứ? - Cậu ta nói chuyện 1 cách bình thường, khuôn mặt ấy không chứ 1 chút giả tạo nào.
- Bạn...- Cô nhìn cậu ta chợt nước mắt cô tự rơi. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô khóc vì nhận được tình bạn thế này.
- Đúng thế... B... Bạn... - Bỗng nhiên cậu ta quay sang cô rồi nhìn thấy 2 hàng nước mắt của cô, anh lại theo phải xạ ôm lấy cô vào lòng.
- Cứ khóc đi... Đừng cố mạnh mẽ nữa. Ít nhất hôm nay c6 cứ khóc thoải mái đi không sao đâu. Tôi không để ý đâu. Thật đấy. - Cậu ta với vẻ mặt buồn rầu ôm lấy cô nàng vào lòng như bảo vệ 1 vật quý báu.
*Hức* *Hức*
Nghe lời cậu ta nói xong, không hiểu sao cô chẳng còn nghĩ trước mặt mình là người mà cô ghét cay ghét đắng nữa. Không nghĩ anh là oan gia ngõ hẹp với cô nữa, không nghĩ hắn là tên không ra gì nữa. Mà không một chút phòng bị, chỉ còn cảm giác an tâm, cảm giác mọi chuyện người này sẽ bảo vệ được cô. Nên cô cũng vì thế mà khóc thật nhiều, mặc kệ bầu trời hôm nay đẹp thế nào, mặc kệ mẹ có nhìn cô hay không? Cái ôm của cậu thật ấm áp, thật rộng lớn như cái ôm của ba cô khi cô còn nhỏ. Ông luôn ôm cô khi cô ngoan ngoãn nghe lời, cánh tay rộng lớn của ông có thể ôm trọn lấy cô và cái ôm ấy chứa bao nhiêu là tình cảm yêu thương. Bao lâu rồi cô không được ôm như thế này nhỉ. 1 năm... 2 năm... hay 10 năm...
Cậu ta ôm cô vào lòng nhưng lại có cảm giác hông muốn rời bỏ, có cảm giác mình sẽ bảo vệ cô ta cả đời... Không muốn nhìn cô ấy khóc hay tổn thương lần nào nữa. 2 lần anh nhìn cô khóc cậu như không còn cảm nhận được nhịp đập tim mình nữa thay vào đó là cảm giác đau thấu tâm can.
*( Đau tim quá tại sao tui viết mà tui khóc còn hơn mấy người cảm nhận là sao?)*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]