- Em dắt tôi đi đâu vậy? - Anh ngơ ngác nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn cô . - Ở đây đâu có công viên cơ chứ. - Anh ngàn vạn lần muốn hỏi cô.
- Ờm... ờm... Thật ra em chỉ đến công viên có 1 lần à!Nên... - Cô gãi đầu ngượng ngùng, cúi mặt xuốn đất, nở 1 nụ cười ngốc.
- Nên ... em không nhớ đường - Anh sợ hãi nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng 1 câu trả lời anh mong muốn.
- ... Vâng ...- cô gật đầu - Nhưng anh tin em đi em biết nên đi đâu rồi.
- Em... thật sự không cần tôi dẫn đường à. Tuy tôi đi du học nhưng ... tôi còn nhớ khá rõ những con đường ở đây ...- Anh ngỏ ý trước - Vậy ... - Anh chưa kịp nói hết thì cô đã bỏ đi.
- Dạ thưa bác, cho con hỏi đây là đâu ạ? Bác biết công viên đi đường nào không ạ? - Cô hỏi 1 người dân ở đấy.
Ai ngờ anh tiến đến chỗ cô rồi vừa đi vừa lắc đầu nhẹ, giật nhẹ tay cô, dắt đi.
-Wei ... anh ... anh- Cô không kịp nói nên lời vội vã quay đằng sau cúi chào người cô hỏi rồi mới đi theo nhịp chân của anh.
Anh bỏ tay cô ra
- Em có phải là ngốc không vậy? Có anh ở đây, em hỏi cái gì? - ANh có vẻ khá giận, trách móc cô.
- Em... - Cô ngại ngùng.
- Sau này tôi sẽ làm bản đồ cho em suốt 1 đời được không? - Anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-kia-toi-yeu-anh-duoc-chu/3033992/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.