Dạ Côn tỏ thái độ chất vấn đối với mạch suy nghĩ của thê tử. 
- Đại ca, mẫu thân gọi chúng ta qua nghị sự. 
Trước cửa vang lên âm thanh của Dạ Tần. 
- Được. 
Nhìn hai thê tử ủy khuất không thôi, Dạ Côn chỉ có thể hôn mỗi người một cái, vui vẻ đi, lại được Côn ca ta hôn. 
Hài lòng hay không không biết, chỉ biết cả hai đều thẹn thùng đến cúi đầu. 
Dạ Côn mở cửa, trông thấy đệ đệ đứng ở bên ngoài, đằng sau còn có Nguyên Chẩn cùng Phong Điền. 
- Chào Côn ca! 
- Gọi gì thế, hiện tại phải gọi một tiếng viện trưởng mới phải. 
Phong Điền ngu ngơ cười một tiếng: 
- Vâng vâng vâng, phải gọi viện trưởng. 
Bất quá hai người phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Côn tẩu đỏ bừng, không phải chứ, giữa ban ngày ban mặt, Côn ca ngươi đều như vậy. 
Tinh lực đúng là dư thừa. 
Dạ Côn cùng Dạ Tần đi ở phía trước, lúc này Dạ Tần không thể không nhắc nhở một chút: 
- Đại ca, ngươi phải chú ý thân thể mới được, tẩu tẩu quả thật đẹp, nhưng giữa ban ngày đây này, hơn nữa bây giờ đại ca ngươi là viện trưởng đấy. 
- Đệ đệ, ngươi đang nói cái gì thế? Còn giữa ban ngày? 
- Đại ca ngươi còn giả vờ, vừa rồi ngươi cùng tẩu tẩu trong phòng làm gì? 
Vừa nghĩ tới thê tử cố tình gây sự, khóe miệng Dạ Côn giật một cái, bất quá ở trong mắt Dạ Tần, này rõ ràng chính là biểu lộ bị nhìn xuyên. 
- Đó là do tẩu tẩu ngươi cố tình gây sự. 
- Hả? 
Dạ Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060343/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.