“Tôi về trước đây.” Từ Dịch Nhiên xoay người trong chớp mắt, nhẹ giọng nói.
“Được, tôi đưa ông về. Trở lại ký túc xá thì hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Lục Nhất Minh nói xong liền cùng Từ Dịch Nhiên sóng vai mà đi.
“Không có gì, tôi lớn như vậy, ông vẫn còn sợ tôi đi lạc sao. Được rồi, miệng vị kia nhà ông đã muốn méo lệch rồi, tôi đi đây.” Từ Dịch Nhiên gượng gạo tươi cười, hướng về ký túc xá mà đi.
“Nhiên.” Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc ngăn lại bước chân của Từ Dịch Nhiên. “Có thể cho anh chút thời gian, nghe anh nói mấy câu được không ?”
“Nghe anh nói cái gì ? Nghe chính miệng anh đọc một lần thư tay anh viết cho tôi ? Nghiêm Uyên, anh đừng có quá đáng, tôi đã quên anh rồi, có thể mời anh đừng xuất hiện trước mắt tôi được không. Cảm ơn.” Từ Dịch Nhiên bước qua hắn, đi vào ký túc xá.
Về đến phòng, mở máy tính thu nốt phần âm thô còn lại, rồi phát sang cho Diệp Lạc Vô Thanh một tin.
XXOO : Có đấy không ??
Diệp Lạc Vô Thanh : Ừ, có. Sao vậy ?
XXOO : Không có gì, muốn tìm anh nói chuyện phiếm.
Diệp Lạc Vô Thanh : Tâm tình không tốt ?
XXOO : Làm sao anh biết ?
Diệp Lạc Vô Thanh : Vừa nãy còn không xác định, hiện tại đã biết rồi.
Diệp Lạc Vô Thanh : Xảy ra chuyện gì ?
XXOO : Cũng không có gì, chính là gặp lại một người không muốn nghĩ tới.
Diệp Lạc Vô Thanh: Vậy không cần gặp, hà tất phải ủy khuất chính mình.
XXOO : /<(=ㄒo ㄒ=)>/~~ Chúng ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-cua-ta-rat-hai-hoa/1401769/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.