Phó Vực xông tới trước mặt cô, bắt chước giọng điệu khi hoàng đế nói với phi tử của mình trong các bộ phim truyền hình: “Nàng rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà trẫm không biết đây?”
Nam Mẫn không nhịn được mà bật cười, há mồm mắng: “Cút!”
Phó Vực cũng phá lên cười theo.
Trong ánh nắng chiều nụ cười của anh ta đặc biệt xán lạn, đôi mắt hoa đào cũng lấp lánh sáng rỡ, cảm khái từ trong thâm tâm: “Em đúng là một kho tàng mà, tôi càng ngày càng thích em rồi đó, phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ thích thôi, đừng dễ dàng sa vào lưới tình của tôi là được”.
Nam Mẫn đeo kính râm ngồi lên xe của mình, nghiêm nghị nói: “Anh trở về bàn bạc với ông cụ nhà anh về chuyện của trường đua ngựa, tôi đợi tin tức của anh”.
“Được”, Phó Vực làm động tác ‘OK’ với Nam Mẫn, lại hỏi: “Lúc nào tôi mới có thể ăn được món mà em đích thân nấu?”
Nam Mẫn liếc xéo anh ta từ đằng xa: “Đợi đi, phải xem tâm trạng của tôi nữa”.
Phó Vực cũng đeo kính râm, dựa người vào chiếc xe thể thao của mình, nhe ra hàm răng trắng bóng với cô: “Vậy tôi phải nỗ lực thật nhiều để em mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ thôi!”
Nam Mẫn lên xe, cũng không suy xét kỹ lưỡng lời này của Phó Vực là có ý gì, anh ta tùy ý nói, cô cũng tùy ý nghe.
Tuy nhiên, ngay khi đến công ty cô liền nhận được 9999 đóa hoa hồng, là một bó hoa khổng lồ mà ba người cùng nhau nâng tới, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478403/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.