Món ăn lục tục được mang lên, canh thịt cua viên, vịt ba món, thịt đông, thịt lươn hầm, đều là những món ăn nổi tiếng của Hoài Dương, nhìn những đĩa thức ăn được trang trí bày đầy bàn là biết kỹ thuật của đầu bếp này không tầm thường.
Cậu ấm nhà họ Phó cũng là một người dễ nuôi dễ ăn, món nào gắp vào cũng khen không dứt miệng, trông cứ như nhà phê bình ẩm thực vậy.
Nam Mẫn đói bụng, tập trung làm một người kiệm lời, nghe anh ta lải nhải đánh giá, còn cô chỉ im lặng ăn.
“Không đúng, tại sao mùi vị này càng ăn càng thấy quen thế nhỉ”.
Phó Vực mím môi, đột nhiên nhớ tới câu nói của Nam Mẫn khi vừa bước vào, chợt hỏi: “Sư phụ đầu bếp đó họ gì cơ?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Họ Đinh”.
“Đinh?”, đồng tử Phó Vực chợt khựng lại: “Đừng có nói là đấu bếp nấu quốc yến, truyền nhân đời thứ mười bốn của nhà họ Đinh, sư phụ Đinh Danh Dương đó nha?”
“Miệng cậu vẫn kén như thế, mới nếm thôi đã biết là do tôi làm rồi”.
Nhắc Tào Tháo cái là Tào Tháo đến, Đinh Danh Dương đích thân bưng đĩa cơm chiên Dương Châu bước vào, trên người là bộ quần áo đầu bếp màu trắng, cúi người chào Nam Mẫn, cung kính nói: “Nghe nói cô tới nên tôi đến đây chào hỏi một chút”.
“Không cần khách sáo”, Nam Mẫn thản nhiên nói: “Nói với chú bao nhiêu lần rồi, không cần làm thế mỗi lần gặp tôi”.
Đinh Danh Dương tươi cười: “Mấy cái lễ nghĩa này không bỏ được, ai bảo cô là sư thúc của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478402/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.