Đã 3 ngày trôi qua, Tư Lam biến mất không một dấu tích. Chắc chắn là chẳng có ngu gì cậu quanh quẩn ở gần đây để bị bắt cả. Với cái chân tàn tật như vậy, cậu ta có thể ăn cắp ăn trộm được nữa sao? Chắc chắn là không. Từ Khi gặp Tư Lam, có một điều anh biết Tư Lam chạy khá giỏi, nhưng cậu ấy không giỏi đánh võ, nếu gặp bất kể trường hợp gì, điều duy nhất cậu ta làm đó chính là trốn chạy.
Đám trẻ rất ngoan, khi nào về nhà nhà cửa cũng luôn sạch sẽ tinh tươm. Đứa nhỏ 10 tuổi rất có tài nghệ nấu ăn, đứa trẻ hay vào bếp xem anh nấu ăn và học theo. Những đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn,ấy mà gia đình lại bỏ rơi chúng. Có lần,sau khi xong công việc về muộn,những đứa trẻ đã nằm trong phòng ngủ ngon lành. Nhưng hôm đó, anh thấy đứa nhỏ nhất là Đại Cát ngủ mơ liên tục khóc lóc đòi mẹ. Vậy là những đứa khác cũng dậy vội dỗ Đại Cát để đứa nhỏ không gây tiếng ồn. Có mấy đứa trẻ nào làm được điều này? Không hề một chút tình máu mủ ruột rà, chỉ toàn là những đứa trẻ đáng thương được Tư Lam nhặt về vậy mà lại vô cùng yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Thật cảm động !
Hôm nay,Tư Lam có một chuyến công tác bên thành phố khác, cũng cách thành phố của anh có 10 cây số, cũng chẳng xa lắm, vậy là lại tiếp tục một ngày về muộn.
Ánh trăng trêng nhạt nhòa, bóng đêm rủ xuống. Thành phố chìm trong im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017484/chuong-92.html