Tứ Bình tìm khắp phòng, bất giác nở nụ cười . Chắc chắn với cái chân như thế, cậu sẽ không chạy được xa đâu. Anh chạy ra ngoài tìm kiếm, nếu như một người bị thương ở chân vậy thì đi sẽ bám vào dìa tường. Anh tới dìa tường lần theo dấu chân , cỡ bàn chân cũng khoảng size 40 gì đó.
Thương ở một chân nhưng cũng chạy nhanh thật, còn dám bỏ trốn để lại một đám nhóc ở lại nhà anh. Vừa mới dứt lời khen cậu ta, giờ phải rút lại rồi. Tứ Bình nghĩ, anh men theo dìa tường tìm khắp nơi nhưng cuối cùng lại không thấy được. Trốn giỏi thật! Giỏi cỡ nào. Anh cũng sẽ tìm cho bằng được.
Những đám nhóc ở nhà Tứ Bình thì thầm gì đó, tới lúc anh về nhà. Chúng tản ra ngồi im lặng trên ghế sofa.
" Hiện tại, anh Tư Lam của các em không có ở đây!"
Những đứa nhóc quây lại Tứ Bình mếu máo
" Xin anh đừng bỏ chúng em.."
" Chúng em biết anh là người tốt, đừng đưa chúng em đi..."
" Chúnh em không muốn tới trại trẻ mồ côi đâu.. chúng em sợ lắm...."
" Chỉ cần anh không đuổi chúng em, chúng em hứa sẽ ngoan ngoãn và làm việc theo anh chỉ bảo.."
4-5 đứa tụm lại xung quanh người Tứ Bình bám vào áo anh nhốn nháo.
Không biết tại sao, những đứa trẻ này lại sợ tới trại trẻ mồ côi tới vậy. Nhưng trước kia, anh xem báo chí. Cũng có trường hợp trại trẻ mồ côi làm việc thất đức. Tìm những đứa trẻ khoẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017482/chuong-91.html