Tứ Bình ngồi canh ở bên ngoài, anh cho Tư Lam thời gian cuối cùng để nói lời từ biệt với những đứa trẻ. Buổi đêm, không khí lạnh lẽo bao trùm cả ngôi miếu hoang vu này. Tứ Bình nằm ngả lưng bên ngoài cũng thấy có chút run run, anh vào trong miếu, những đứa trẻ ôm nhau nằm co ro trông thực sự rất đáng thương. Những bộ quần áo mặc trên người còn lấm lem rách rưới, đến cả những đôi giày còn cũ nát. Trời lạnh như vậy, chúng chỉ có chiếc chăn mỏng đắp như không đắp. Bây giờ còn là mùa thu, vậy mùa đông chúng sẽ sống ra sao? Rồi còn Tiểu Hoa Hoa, liệu cô bé có sống nổi?
Thế giới này chính là như vậy sao? Những kẻ nghèo nàn thì không có tiếng nói? Họ sẽ luôn bị vùi dập ở tầng đáy của xã hội? Không một ai cứu giúp? Lòng Tứ Bình đau xót, cảnh này khiến anh cảm thấy cực kì thương tâm. Bởi bản thân anh, trước giờ được ăn no mặc ấm. Thậm trí, còn khá hơn nhữnh người bình thường, sự nghiệp cũng tiến triển đi lên, dù công việc có thế nào, anh vẫn chịu được bởi anh rất yêu công việc này.
Những đám trẻ còn đang ngủ say sưa, Tư Lam cũng mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ. Cậu nằm co người lại bên cạnh phiến đá. Không một chiếc chiếu. Không một cái chăn.
Bộ quần áo trên người cũng vá chằng chịt, một vài chỗ rách mà hở ra, lộ phần da mỏng manh gầy yếu của Tư Lam. Mặc dù cậu ăn trộm đồ, nhưng cũng chả khá khẩm gì? Vậy những đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017476/chuong-89.html