Chương trước
Chương sau


Tứ Bình ngồi canh ở bên ngoài, anh cho Tư Lam thời gian cuối cùng để nói lời từ biệt với những đứa trẻ. Buổi đêm, không khí lạnh lẽo bao trùm cả ngôi miếu hoang vu này. Tứ Bình nằm ngả lưng bên ngoài cũng thấy có chút run run, anh vào trong miếu, những đứa trẻ ôm nhau nằm co ro trông thực sự rất đáng thương. Những bộ quần áo mặc trên người còn lấm lem rách rưới, đến cả những đôi giày còn cũ nát. Trời lạnh như vậy, chúng chỉ có chiếc chăn mỏng đắp như không đắp. Bây giờ còn là mùa thu, vậy mùa đông chúng sẽ sống ra sao? Rồi còn Tiểu Hoa Hoa, liệu cô bé có sống nổi?

Thế giới này chính là như vậy sao? Những kẻ nghèo nàn thì không có tiếng nói? Họ sẽ luôn bị vùi dập ở tầng đáy của xã hội? Không một ai cứu giúp? Lòng Tứ Bình đau xót, cảnh này khiến anh cảm thấy cực kì thương tâm. Bởi bản thân anh, trước giờ được ăn no mặc ấm. Thậm trí, còn khá hơn nhữnh người bình thường, sự nghiệp cũng tiến triển đi lên, dù công việc có thế nào, anh vẫn chịu được bởi anh rất yêu công việc này.

Những đám trẻ còn đang ngủ say sưa, Tư Lam cũng mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ. Cậu nằm co người lại bên cạnh phiến đá. Không một chiếc chiếu. Không một cái chăn.

Bộ quần áo trên người cũng vá chằng chịt, một vài chỗ rách mà hở ra, lộ phần da mỏng manh gầy yếu của Tư Lam. Mặc dù cậu ăn trộm đồ, nhưng cũng chả khá khẩm gì? Vậy những đồ ăn trộm sao không để mua đồ đạc và thức ăn? Tứ Bình tự hỏi.

Rất nhanh, trời cũng đã ửng sáng, Tứ Bình cả đêm không chợp mắt một chút nào, người cũng có phần hơi mệt mỏi.

Những đứa trẻ đã dậy từ rất sớm, Tứ Bình để ý bên ngoài sân có vài xô nước , nhưng xô nước đó không được sạch sẽ cho lắm, nhưng những đứa trẻ vẫn ra ngoài rửa mặt mũi chán tay bằng dòng nước bẩn đó. Một số đứa cũng đưa lên miệng uống một vài ngụm.

" Các em không được uống!" Tứ Bình chạy tới nắm tay mấy đứa trẻ đang hớp uống bỏ vào miệng " Các em có biết trong nước này có rất nhiều vi khuẩn không? chúng sẽ khiến các em bị đau bụng!"

Những đứa trẻ nhìn lên Tứ Bình, lắc đầu . Tứ Bình thở dài " Được rồi ! Các em đừng uống những thứ này, anh sẽ đi mua nước cho các em!"

Tứ Bình rời đi, nếu bọn trẻ cứ sống như thế này. Chắc chắn sẽ bị bệnh mà không sống nổi. Phải đi rất xa mới có tiệm ăn nhanh, anh mua 2 bịch nước to và mua thêm cơm. Chắc chắn những đứa trẻ đều chưa có gì trong bụng cả. Chủ quán nhanh chóng làm 10 xuất cơm nóng hổi. Để vào một chiếc túi to bự.

Tứ Bình mua xong cũng đã thấy có chút đói rồi, tối hôm qua anh vẫn chưa bỏ gì vào trong bụng. Anh đi thật nhanh tới khu miếu hoang.

Nhưng không ngờ, anh vừa tới nơi thì miếu đã bốc cháy nghi ngút. Cháy như vậy nhưng cũng không có ai biết? Tứ Bình vội chạy vào bên trong, đám trẻ đều sợ hãi chạy toán loạn.

" Các Em, mau chạy ra ngoài!"

Những đứa trẻ nháo nhác kêu lên

" Anh ơi, còn anh Tư Lam còn trong miếu.."

" Còn cả Tiểu Hoa Hoa, huhu .."

" Được rồi! Các em mau chóng ra ngoài, anh sẽ cứu bọn họ!"

Tứ Bình xông vào bên trong biển lửa, chỉ vừa mới đi có một lúc thôi đã xảy ra chuyện này? Là ai châm lửa? Tại sao lại làm hại đến đám trẻ?

" Tư Lam!" Tứ Bình dùng khăn tay trong áo bịp mũi lại tìm kiếm xung quanh. Ngọn lửa đang dần cháy to hơn. Nếu không thoát ra kịp, chắc chắn sẽ bị ngạt và còn bị mấy thanh gỗ từ trên đè xuống mà chết.

Bên trong ngôi miếu cũng khá rộng, nhưng để tìm được thì cũng khá dễ nhưng bởi vì đám cháy lớn, nên khói bụi mù mịt, cộng thêm những cột , gỗ bị đổ xụp cản đường.

" Tư Lam!" Tứ Bình cuối cùng đã nhìn thấy Tư Lam, cậu trên tay ôm Tiểu Hoa Hoa, chân đang bị một thanh gỗ đè lên vô cùng đau đớn.

Tứ Bình dỡ miếng gỗ, bê ném ra bên ngoài. Rồi cởi áo, khoác lên đầu rồi bế Tư Lam cùng Tiểu Hoa Hoa chạy ra ngoài.

Vừa chạy ra ngoài, cả ngôi miếu không trụ vững nổi mà đổ sụp xuống, thoát chốc tất cả đều nát như tươm. Cảnh vật vô cùng hỗn loạt.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Tình hình sao rồi?" Tứ Bình có chút lo lắng hỏi

" Cả hai đều bình an !" Bạch Hồ nói " Nhưng Tư Lam bị thương ở chân do vật nặng đè lên, tôi đã khâu vết thương và băng bó rồi, có thể đi lại lúc đầu sẽ có chút khó khăn!" Cậu nói tiếp " còn bé gái kia thì tình trạng không tốt cho lắm, tuy tôi đã cố hết sức, nhưng chỉ được 50/50! Cũng do vết thương trên người khá nặng cộng với bị ngạt khói gây ra, nên tình trạng sức khoẻ cũng khá yếu!"

Tứ Bình thở dài, Bạch Hồ vỗ vai an ủi " Tôi đã kê thuốc thang rồi! Uống đúng giờ là ổn! Nhưng sao cậu biết được những người này thế? Tôi nhìn có vẻ họ là người vô gia cư!"

" Ừm! Cũng xảy ra chút chuyện, Tư Lam thường hay ăn cắp đồ nên bị tôi bắt được. Nhưng không ngờ cậu ấy ăn cắp đồ để nuôi những đứa trẻ mồ côi này"

" Rồi cậu định tính thế nào?"

" Đợi sức khoẻ cậu ấy hồi phục, chắc là tôi mới có thể đưa cậu ấy lên trụ sở!"

" Trời ơi!" Bạch Hồ nắm vai Tứ Bình " Tứ Bình ơi là Tứ Bình! Cậu không có chút lòng thương sao? Con người ta cũng là vì bần cùng nên mới thành ra như thế này! Cậu lách luật đi, cho cậu ta một con đường mới!"

" Không được!"

Bây giờ mới đến lượt Bạch Hồ thở dài " Thật ra... trên đời này! Mọi chuyện đều không phải cứ theo quy tắc, theo pháp luật là được! Khi tôi kiểm tra những vết thương của Tư Lam, có vẻ cậu ấy đã làm việc rất cực nhọc, trên người còn có những vết thương trồng chéo lên nhau! Thật tội nghiệp !" Bạch Hồ lắc đầu " Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ lại , con người nếu gặp được môi trường tốt, sẽ tự khắc thay đổi thôi. Tôi đi đây!"

Bạch Hồ rời đi, Tứ Bình ngồi lại nhìn trên giường bệnh, vài suy nghĩ trong đầu đen xen đối lập nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.