Chương trước
Chương sau


" AAAAAAAAAAAA..."

Tiếng thét thất thanh vang vọng cả căn phòng , đây vừa là tiếng thét của sự sợ hãi, vừa là tiếng hét của đau đớn.

Cao Uý ung dung ngồi trên ghế, tay đan lại khuôn mặt điềm tĩnh.

Một người bên cạnh đứng cạnh anh cất giọng " Khai! Ai là người sai mày!"

Tên kia bị treo ngược trên trần nhà, người ướt đầm , tay bị dao đâm đã ứa máu. Hắn không nói vẫn ngậm chặt miệng, mắt lừ lừ nhìn chằm chằm về phía Cao Uý.

" Chỉ huy! Để em đâm nát mặt nó!" Người cạnh Cao Uý lên tiếng.

Anh dơ tay kí hiệu dừng lại, mặt nhìn tên treo người cười khẩy nói " Vợ con mày đẹp thật!"

Vừa nói câu này, tên bị treo ngược nghe câu này khuôn mặt liền trở lên biến dạng
" ĐỪNG.. ĐỪNG HẠI HỌ ! Tôi nói! Tôi nói! "

" Thả xuống!"

"Vâng chỉ huy!" Người bên cạnh cầm dao cắt phăng, dây tuột xuống.

Tên kia ngã phịch xuống sàn, bò tới chân Cao Uý " Đừng hại vợ con tôi, họ không có tội! Lỗi là do tôi! Vì quá thiếu túng tiền bạc.. nên tôi mới làm ra chuyện thế này .... tôi không biết người đó là ai.. chỉ nhớ là một người cao lớn, hình như .. tay có xăm hình.. xăm hình con rồng.. tôi chỉ biết như vậy thôi.. sau khi làm xong.. hắn ta đưa tôi một sấp tiền , khi đang chuẩn bị thu dọn thì.. các anh tới.. " Tên đó khóc lóc ôm chân Cao Uý " Chuyện đã biết tôi đã kể hết rồi.. xin hãy tha cho tôi..."

Cao Uý liếc mắt đứng dậy ra ngoài, tên thuộc hạ gật đầu hiểu ý. Bên ngoài chỉ còn nghe được âm thanh nhỏ của tiếng hét thất thanh kia rồi tịt ngủm trở về không gian yên tĩnh ban đầu.

Cao Uý về tới nhà liền thấy gương mặt lo lắng bất an của cậu, nghe thấy tiếng anh về Bạch Hồ liền chạy ra đón

" Tình hình thế nào rồi?"

" Đã có manh mối!"

" Thật sao? Là ai ? Ai đã hãm hại bố tôi ? Vậy bố tôi sẽ được ra ngoài sao?"

" Ừm!" Cao Uý gật đầu , tay vuốt lên mặt Bạch Hồ " Cũng đã 1 giờ sáng rồi, em đi ngủ đi , đừng lo lắng quá tôi sẽ giúp em cứu bố ra ngoài!"

" Cảm ơn anh!" Bạch Hồ ôm chặt Cao Uý.

Anh hôn lên trán cậu, hai người cùng lên phòng ngủ. Một lúc, Bạch Hồ mới có thể chợp mắt ngủ được. Cao Uý vuốt mái tóc đang rủ xuống che đi khuôn mặt sáng ngời thanh tao này, hốc mắt đang ẩn hiện vệt mệt mỏi. Có lẽ, Bạch Hồ đã lo lắng bất an nhiều nên mới thành ra như vậy.
Cao Uý nâng bàn tay thon dài hôn lên bàn tay cậu, xong vụ này! Anh nhất định sẽ cầu hôn cậu. Anh không muốn Bạch Hồ thiệt thòi, cũnh không muốn cậu phải chịu bất kì ấm ức nào nữa.

" Ưm.." Bạch Hồ trong mơ gặp ác mộng king khủng, cậu mơ tận mắt chứng kiến ba mình bị tử hình. Cả người run lên, nước mắt đầm đìa " ĐỪNG MÀ!"

Bạch Hồ sợ hãi bật dậy, mồ hôi lấm tấm ướt vùng trán, xung quanh cậu tối như mực , chỉ có vài tia nhỏ phát sáng từ đèn ngủ . Bạch Hồ nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng, sờ xung quanh, không thấy Cao Uý đâu. Cậu xuống giường, chân trần chạy ra ngoài tìm anh. Phòng bên cạnh có chút ánh sát hắt ra ngoài cửa, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng làm việc Cao Uý.

Anh đang ngồi làm việc rất chăm chú, Bạch Hồ nhận thấy Cao Uý hình như đã có một chút nếp nhăn do suy nghĩ nhiều, có vẻ như anh đã rất vất vả và khó khăn mới có được thành công như bây giờ.

" Hồ Hồ ! Sao em không ngủ?" Cao Uý nhìn Bạch Hồ lấp ló ở cánh cửa " Qua đây!"

Bạch Hồ tiến lại gần, Cao Uý vỗ tay lên đùi, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi lên.

" Mơ thấy ác mộng?" Cao Uý hỏi, Bạch Hồ gật đầu dựa má áp vào ngực anh như đứa trẻ đang làm nũng baba nó vậy.

" Em biết không? Nếu như mơ những điều không đẹp thì hiện thực sẽ ngược lại, cực kì tốt đẹp!" Cao Uý ôm lấy Bạch Hồ dịu dàng vỗ vỗ lên người cậu.

" Thật không?"

" Ừm! Thi thoảng tôi cũng mơ tới ác mộng! Tôi từ nhỏ là trẻ mồ côi, không có ba cũng chẳng có mẹ! Khi được 7 tuổi, ai cũng nói tôi bị mẹ ruột vứt dưới cống , sau khi được người cứu đưa tới bệnh viện anh rất may được sống ! Sau đó họ liền gửi tôi tới cô nhi viện, tôi bị bắt nạt, thậm trí cũng bị bạo hành! Mọi thứ trong tôi đều trở lên mơ hồ và chóng vắng.. Nên cứ mỗi khi ngủ,tôi thường mơ tới những ác mộng kinh hoàng, nối đuôi nhau từ ngày này qua tháng khác. Nhưng rồi! Tôi được nhận nuôi bởi một gia đình có chức quyền, em xem, đó chẳng phải may mắn sao? Tôi được như bây giờ chính là nhờ họ!"

Bạch Hồ cảm thấy trong lòng có nhiều muộn phiền, cậu thương số phận Cao Uý, nhưng anh vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường chống chọi mọi điều khắc nghiệt nhất, tim cậu bị bóp nghẹt lại. Thật đau đớn....

" Khi còn nhỏ, tôi đã rất ghét cái gọi là cảm xúc! Tôi không nhận được tình yêu từ ba mẹ, hay từ bất kì ai ! Từ đó.. tôi sống lạnh lẽo và vô tình, tôi chỉ lao đầu vào công việc và công việc, tới khi đi xem mắt liền thuận theo ba mẹ lấy một người vợ. Sau khi hạ sinh Đô Đô, vì không chịu được sự lạnh nhạt của tôi nên cô ấy đã rời đi. Lần đầu làm ba, tôi có chút lo lắng, tôi chỉ mong rằng con tôi được đầy đủ tình thương không dẫm vào vết xe đổ cuộc đời tôi. Cho tới khi đứa nhỏ gặp em..."

Cao Uý ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn đang tựa vào ngực anh, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở chậm dần đều. Bạch Hồ đã ngủ từ lúc nào không hay biết...

Cao Uý nhẹ nhàng bế Bạch Hồ ra khỏi phòng, vào phòng ngủ đặt lên giường rồi ôm lấy cậu , giọng nói nhỏ " Có lẽ, tôi chính là người khô khan, tôi không biết làm thế nào để em biết được tình yêu của tôi, nhưng cũng chẳng sao ! Chỉ cần em đừng rời xa tôi, tôi sẽ luôn làm em vui vẻ và hạnh phúc ... Tôi yêu em, Bạch Hồ..."

Cao Uý ôm chặt cậu vào lòng, có lẽ đây là lần đầu tiên.. anh không dám chắc vụ này liệu bản thân anh có được an toàn.. nhưng nếu phá án được.. anh chắc chắn sẽ cưới Bạch Hồ! Nhất định!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.