Mùa đông nơi đây thật lạnh, lạnh lẽo tới u buồn... Trên cầu, một cậu thanh niên đang đứng, cậu ngân nga một bài hát êm ru nhưng khúc hát cất lên nghe thật thê lương, ám ảnh..
" Con trai! Xuống đây với mẹ, xin con.." Một người phụ nữ trung niên ánh mắt lo sợ, cả người đều run rẩy bám chặt tới người bên cạnh.
" Con trai, có gì hãy xuống đây nói chuyện , đừng ở trên đó. Nguy hiểm!" Giọng người đàn ông trung niên cũng cất lên.
Họ đều là bố mẹ của Tống Thiên An.
Tống Thiên An đứng trên cầu, cười lạnh nhạt
" Bố.. mẹ.. hai người có yêu con không?"
" Có! Bố mẹ yêu con, yêu con rất nhiều.."
" NÓI DỐI!" Tống Thiên An hét lên " Hai người luôn bỏ mặc con, không quan tâm đến con. Những lúc con cần hai người nhất? Thì hai người ở đâu? Vậy mà nói là yêu sao?"
Mẹ Tống Thiên An khóc, bà nghẹn ngào nói" Mẹ xin lỗi.. mẹ sai rồi.. vì mẹ đã quá ham mê công việc, đã bỏ bê con, mẹ xin lỗi.. Xuống đây đi, chúng ta sẽ không rời bỏ con nữa, chúng ta sã về nước đoàn tụ và chăm sóc con có được không?"
" Mẹ nói dối.. bố mẹ chỉ quan tâm tới công việc, nào có quan tâm tới đứa con trai này? Ngay cả sở thích.. bố mẹ cũng bắt con học theo ngành bố mẹ định sẵn.. vậy mà là yêu thương sao?"
" Không! Mẹ xin lỗi, lỗi do mẹ.. mẹ đã không ở bên cạnh con những lúc con cần mẹ, mẹ đã quá ham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017377/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.