Bạch Hồ tỉnh lại thì đã là buổi trưa, toàn thân tự dưng mỏi nhừ. Lúc này, cậu mới nhớ tới chuyện hôm qua? Cậu và Cao Uý..... aaaa sao lại thế? Không được? Không được ! Không được!
Bạch Hồ liếc xuống bàn tay to lớn đang ôm lấy eo cậu, cả người cậu đều không mặc đồ. Và Cao Uý cũng vậy.. ôi trời ơi.. chắc chắn, cậu sẽ không say thêm một lần nào nữa đâu..
Bạch Hồ nhướn người ra phía trước, tay nhẹ cầm tay Cao Uý bỏ ra khỏi eo cậu, trước khi Cao Uý tỉnh giấc.
" Làm tình xong bỏ trốn không chịu trách nhiệm?" Cao Uý đã tỉnh giấc kéo người Bạch Hồ vào lòng mình ôm chặt lấy cậu.
Bạch Hồ dãy dụa quay người lại đối mặt Cai Uý, mặt nhăn lại đang định chửi thề thì Cao Uý hôn * chụt* cái vào môi cậu.
Gương mặt đẹp trai như ánh mặt trời nở nụ cười đầy sức quyến rũ " Chào buổi sáng, cậu bé ham ăn!"
" Sáng cái đầu anh!" Bạch Hồ dãy dụa, mặt nhăn lại.
Cao Uý vẫn ôm chặt cậu " Hôm qua là ai đòi tôi làm nữa, giờ còn khó chịu?"
" Hôm qua say không tính!"
" Em định phủi trách nhiệm ?"
" Này! Người bị hại là tôi đó? Tôi mới đau đấy!"
" Không phải hôm qua em kêu sướng sao? Tôi cũng đau, hôm qua em chỉ nằm không hưởng thụ! Tôi là người phải hoạt động đấy, cả người đau mỏi, hông cũng đau do nhấp nhiều, lưng cũng đau, đầu gối cũng đau.." Cao Uý kể lể
Bạch Hồ đỏ chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017357/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.