Bạch Hồ lên xe, Cao Uý thắt dây an toàn cho cậu. Rồi lái xe về nhà.
Bạch Hồ say sưa khuôn mặt lại càng xinh đẹp, đẹp tới mê lòng người, trong bóng đêm dưới ánh đèn nhạt nhoà lại càng trở lên ma mị hấp dẫn hơn.
" Khì khì" Bạch Hồ cười, mắt vẫn nhắm nghiền như đang mơ giấc mơ đẹp " Cao Uý đáng ghét!"
Cao Uý cười, trong mơ còn mắng anh được. Ít nhất, là mơ về anh, chứ không phải ai khác.
Xe đỗ trong gara, Cao Uý vòng qua bên cửa bế Bạch Hồ đang ngủ say vào nhà. Lên phòng, đặt cậu xuống giường.
" Ưm.." Bạch Hồ dụi dụi mắt nhìn chằm chằm Cao Uý rồi hai tay áp lấy má anh " Đẹp trai quá!" Rồi lại ngắm nhìn " Nhưng .. Không thuộc về tôi rồi.." Bạch Hồ thở dài, trong mơ cũng mơ thấy Cao Uý, đúng là bất công. Muốn quên lại chẳng thể quên được.
Bạch Hồ bật khóc nức nở, Cao Uý chẳng biết làm sao ôm lấy má cậu đặt xuống một nụ hôn, giọng còn thì thầm " Tôi thuộc về em!"
" Nói.. dối.." Bạch Hồ đẩy Cao Uý, khóc nấc " Anh .. đâu có yêu tôi... Tôi ghét anh... Tôi cũng ghét.. chính bản thân mình.. hức.. " Bạch Hồ đập giường bịch bịch khóc " Tôi đã muốn quên anh đi rồi mà.. sao.. sao ông trời cứ băt tôi phải nhớ tới anh? Sao tôi cứ phải sống cùng anh? Ngủ cùng anh? .. làm ơn.. đừng quan tâm tôi được không... anh không biết .. tôi đau lắm!" Bạch Hồ đập tay vào ngực " Đau ..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017354/chuong-46.html