Cao Uý để ý, mấy ngày hôm nay Bạch Hồ rất lạ thường, mọi khi trí nhớ cậu thực sự tốt, nhưng bây giờ thành đãng trí, đã vậy còn hay ra ngoài vào buổi tối, rồi lúc về nhà chắng khác gì người mất hồn cả, lờ đờ vào trong phòng ngủ.
Trên sân thượng....
Thời tiết ngày càng trở lên lạnh lẽo, Bạch Hồ đứng trên sân thượng, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, môi nở nụ cười như bị quỷ nhập , hai tay dang dộng ra , miệng lẩm bẩm
" Thế giới này thật đẹp, mình muốn được bay..."
Đang chuẩn bị nhảy từ tầng cao xuống bỗng một tiếng gọi to từ đằng sau:
" BẠCH HỒ DỪNG LẠI!" Cao Uý chạy lên tầng thượng, thấy cảnh này bèn hô to
Bị tiếng gọi Cao Uý làm giật mình, Bạch Hồ từ ánh mắt vô hồn bỗng sực tỉnh, nhìn xuống dưới đường xe đi lại bé tí, Bạch Hồ hoảng loạn sợ hãi. Chân mềm nhũn không đứng vững mà trượt xuống.
Cao Uý chộp nhanh lấy bàn tay Bạch Hồ, Bạch Hồ sợ hãi mà tay và người đều run, mồ hôi tay bỗng dưng ướt đẫm.
" Không sao, hít vào thở ra, nghe tôi !" Cao Uý nói
Bạch Hồ làm theo, hít một hơi thở ra để trấn tĩnh lại bản thân, vừa hay Cao Uý dùng lực lôi cậu nhanh chóng lên trên. Bạch Hồ cả người run rẩy ôm chặt lấy Cao Uý, nếu như nãy cậu sơ xảy một chút là chẳng thể sống nổi nữa rồi, còn tương lai cậu, bố mẹ cậu thì sao? Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cao Uý ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017285/chuong-21.html