Ngày mai có kỳ thi, Hà Liêu Tinh rõ ràng nên đi ngủ sớm một chút, lại lăn qua lộn lại ngủ không được, chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu chợt lóe toàn là Bùi Túc, như một đống hoa tuyết.
Như là trong đêm tối yên tĩnh, rơi xuống một trận tuyết lớn liên quan đến một người.
Cậu co rúc trong chăn, mở mắt ra, nhìn thấy dây lắc pha lê trên tay, nhớ Bùi Túc, nhắm mắt lại, nghĩ đến chàng trai trong buổi chiều lười biếng ôm cậu từ phía sau, nhớ Bùi Túc.
Ngồi dậy, mở sách cùng bài ghi chép, trọng điểm đều đã được đánh dấu, chữ viết nhỏ nhắn gọn gàng bày ra một bên, vẫn nhớ Bùi Túc.
Cứ như cả thế giới tất cả đều liên quan đến Bùi Túc, ở khắp mọi nơi, như hình với bóng.
Hà Liêu Tinh ngồi trên ghế dựa, cưỡng ép chính mình quên đi, để cho mình chuyên tâm ôn tập. 0. 2. 2. 3.
Sau một lát, cậu ném bút xuống, ngửa đầu ra thật sâu, bất lực nhắm hai mắt lại.
—— thì chúng ta cũng chỉ là bạn thôi vậy.
Người ta chỉ làm người bạn bình thường của cậu, trong đêm tối không người, cậu lần đầu tiên nếm trải được cảm giác khó chịu và suy sụp không khống chế được là thế nào.
Tựa hồ trong sự lặng yên không một tiếng động, một chồi non xanh biếc phá đất, chậm rãi trưởng thành một cây con, đón gió tung tăng, người kia nói nhiều hai câu với cậu, cây con liền cao thêm một tấc, người kia cười một cái, nó liền vui vẻ mà nhảy múa.
Mà y không để ý tới cậu, cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-alpha-nay-ngot-chet-duoc/1118812/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.