Cho đến khi ngồi trên xe về Lưu Dương, Trần Tùy Văn vẫn có cảm giác không chân thực, vậy mà anh lại đồng ý về nhà Cao Triều đón lễ, Tết Trung Thu, nhà người ta đoàn tụ, một người ngoài như anh lại tùy tiện chạy đến, như vậy thật sự thích hợp sao?
Trần Tùy Văn quay đầu qua nói với Cao Triều: "Hay là tôi không đến nhà anh nữa, tôi tự tìm một chỗ dừng chân, cũng coi như di du lịch Lưu Dương một chuyến rồi."
Cao Triều cắt tóc ngắn, gần đây không thức khuya, không còn như trước đây cứ mang bộ dạng xộc xệnh, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều, hắn ta liếc nhìn Trần Tùy Văn, vẻ mặt kiểu cậu đang nói đùa gì vậy: "Sao cậu cứ nũng nịu như con gái vậy. Đã đến cửa nhà tôi rồi, lại không muốn vào nhà tôi, đây nói rõ tôi làm người cũng thất bại quá rồi."
Trần Tùy Văn vừa liếc nhìn Cao Triều liền dời mắt đi chỗ khác, lưỡi đưa ra khẽ liếm khóe môi, đè thấp thanh âm nói: "Không phải, tôi thật sự cảm thấy không thích hợp lắm, nếu như là bình thường cũng thôi đi, nhưng hôm nay đón lễ, người ngoài như tôi đến, cản trở mọi người hội ngộ."
"Chính vì qua lễ nên mới gọi cậu đến, mọi người đều vui vẻ tụ họp, cậu một mình cô đơn lẻ bóng, nghĩ lại đều thấy thật đáng thương. Cậu yên tâm đi, bố mẹ tôi rất hoan nghênh cậu đến nhà tôi, trước đây tôi cũng thường xuyên dẫn bạn bè về nhà." Cao Triều an ủi Trần Tùy Văn.
Sự đồng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/teddy-dai-than-tro-cach-vach/2503524/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.