Bầu trời mùa thu không một gợn mây, chỉ có một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, ánh trăng bàng bạc đổ xuống, chiếu sáng cả trời đất tựa như ban ngày, có thể nhận thấy rõ ràng từng đường nét của những ngọn núi và cả cả trị trấn, tựa như một giấc mộng được bao phủ bởi tấm màn sa màu bạc. Vầng trăng tròn vành vạnh lặng lẽ nằm dưới đáy nước, thỉnh thoảng bị những cơn sóng nhỏ lăn tăn nhào lộn thành tấm vải gấm màu trắng bạc.
Một tay Trần Tùy Văn đặt trên thành lan can bằng đá lãnh lẽo chống lấy đầu, tay kia cầm lon bia, chốc chốc nhìn trời, chốc chốc lại nhìn nước, có ngắm thế nào dường như cũng không thấy đủ, anh lớn từng này, cũng chưa từng được ngắm qua ánh trăng đẹp đến vậy, tựa như trên thế gian chỉ còn lại duy nhất một mình anh, à không, còn có tên gia hỏa kế bên nữa.
Cao Triều uống chút rượu ngắm trăng, đột nhiên có hứng thú, mở miệng hát:
"Ánh trăng treo cao cao ngoài kia, cong cong như hàng mi của nàng, nhớ đến nàng lòng đã định, chỉ có thể tiến về phía trước không được lui. Ta nói nàng ơi nàng có biết, nước chảy vô tình, mang nàng bay về hướng thiên cung, đêm nay hoa hảo nguyệt viên dạ, có tình" – lúc hát đến đoạn này, đột nhiên nhớ ra điều gì rồi bỗng dưng dừng lại đột ngột.
Trần Tùy Văn quay đầu qua, nhìn hắn: "Sao lại không hát nữa? Nghe rất hay mà."
Cao Triều khụ một tiếng: "Quên lời rồi."
"Bài hát này tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/teddy-dai-than-tro-cach-vach/2503522/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.