Vết thương này của em, dù có đến chết cũng không thể nào chữa lành được.
...___*___...
Đôi lúc Tề Hiên chỉ mong có thể quay lại như trước đây, quay lại vào năm anh vẫn chỉ còn là cậu thiếu niên học cấp hai. Lúc đó nhất định sẽ không đem cả trái tim mình cho người con gái đó, khoảng trống ấy chỉ để lại cho cô. Sẽ không xem cô là thế thân, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô.
Anh sợ rằng người con gái ở bên anh sẽ có một kết cục không hay, nhưng nào biết nó lại diễn ra với Tô Doãn Đình, nào biết có ngày mình lại thực sự rung động với cô.
Bước chân nặng nề như chẳng thể nhúc nhích nổi, nó cứ bám chặt vào phía dưới mặt đất kia. Phía sau, bỗng nhiên có tiếng nói vọng đến, là giọng nói của cô ấy.
"Anh đến đón em về nhà phải không?"
Giọng nói nhẹ nhàng, không hề trách móc, cũng không phải mong chờ.
Tề Hiên sững người quay phắt đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Tề tiên sinh! Mắt của em... không thấy gì nữa rồi. Có phải anh không? Em thật sự không nhìn được."
Có lẽ ngay cả Tề Hiên cùng Âu Định không thể nào hiểu được vì sao Tô Doãn Đình lại thích hoa hướng dương, vì nó rất giống cô. Thời gian ngắn ngủi, chỉ đẹp khi có mặt trời, chỉ đẹp khi còn có giá trị.
Tô Doãn Đình muốn nó có thể thay mình làm đôi mắt, nhìn thấy ánh mặt trời, được hưởng trọn ánh nắng ấm áp. Vì trong thế giới của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-tien-sinh-cho-em-dung-khi-de-yeu-anh/2791703/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.