Một nơi không có thanh âm bộn bề của chốn phồn hoa, là nơi mà tôi muốn kết thúc cuộc đời mình. Cũng tạm biệt anh! Người đàn ông kiếp này em không thể yêu. "Âu tiên sinh!"
...___*___...
Mùa đông đến sớm mang theo từng đợt gió lạnh, mang theo hết thảy hoài niệm, thứ sau cùng để lại chỉ còn hồi ức của quá khứ.
Tề Hiên có lẽ đã biết rõ tình cảm hiện tại của mình đối với Tô Doãn Đình là gì, anh không muốn xem cô là thế thân của người đó, muốn dùng tình cảm này toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Nhưng hoá ra thời gian vẫn trôi thật nhanh, không để lại bất cứ thứ gì cho anh, ngay cả một chút hy vọng cũng tàn nhẫn cướp mất đi.
Tô Doãn Đình bệnh nặng, người gầy đi trông thấy, ngay cả tinh thần cũng không còn được như trước. Nhưng mỗi lần ở trước mặt Tề Hiên đều sẽ làm bộ mình vẫn ổn, sẽ cười thật tươi cho anh xem. Nụ cười đẹp động lòng người giống như trước đây, chỉ là đó là nụ cười của Tề Nặc Khê. Mỗi lần như vậy Tề Hiên chỉ biết gục đầu lên đầu gối cô, giọng điệu không ngừng run lên, cũng không biết rằng hoá ra nước mắt mình đã rơi.
"Em... đừng như thế nữa có được không?"
"Em làm sao?"
"Đình Đình... Em nhất định đừng rời xa anh."
Tô Doãn Đình mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên trán anh. "Đó không phải là thứ em muốn thì có thể quyết định, anh có thể..."
"Anh yêu em, thật sự yêu em mà... Những việc đó...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-tien-sinh-cho-em-dung-khi-de-yeu-anh/2791702/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.